Thời gian qua, lợi dụng chính sách tự do tôn giáo ở Việt Nam, một số người đã đứng ra thành lập và tuyên truyền một số hình thức của tà đạo như “Long Hoa Di Lặc”, “Chân không”, “Thanh Hải Vô thượng sư”, “Hà Mòn”, “Dương Văn Mình”, “Giê Sùa”, “Bà Cô Dợ”… Hoạt động của các tà đạo này đã tác động tiêu cực đến đời sống kinh tế, văn hóa, chính trị và trật tự an toàn xã hội. Trong đó, nổi lên trong số này là “Thanh Hải Vô thượng sư”, “Pháp môn diệu âm”, “Dương Văn Mình”, “tà đạo Hà Mòn”, tà đạo “Hoàng Thiên Long”… trái với phong tục tập quán, truyền thống của dân tộc; tuyên truyền mê tín dị đoan; xâm hại đến tính mạng, sức khỏe; khống chế, lừa gạt người dân để trục lợi; gây mất đoàn kết trong cộng đồng dân tộc, giữa các tôn giáo, gia đình ly tán (khi bị gia đình, người thân can ngăn, đối tượng đã bỏ người thân theo tà đạo).
Một
số thông tin nhận diện các tà đạo:
1.
VỀ NGƯỜI ĐỨNG ĐẦU
Luôn
tự đề cao, đánh bóng bản thân mình cho rằng bản thân họ là “phật”, “thánh”,
“thần… Các tà đạo thường sùng bái và thần thánh hóa người cầm đầu, khác với tôn
giáo truyền thống: đối tượng sùng bái là những bậc thánh hiền, thần thánh hóa
lãnh tụ, siêu trần, thoát thế…, tôn giáo truyền thống phát huy được tác dụng
hướng thiện, nâng đỡ cuộc sống con người; “tà đạo” thường có tư tưởng cực đoan,
chống lại hiện thực xã hội, thực hành lối sống phi pháp, quyên góp, bóp nặn
tiền của người dân.
2.
VỀ LÝ THUYẾT, “GIÁO LÝ”, “GIÁO LUẬT”
Chủ
yếu được chắp vá, pha tạp, cải biên, xuyên tạc từ một số điều trong lý thuyết,
giáo lý, giáo luật của các tôn giáo truyền thống, đã hình thành từ lâu, nên có
những lời khuyên, điều răn dạy hướng thiện, giúp xoa dịu, an ủi con người về
mặt tinh thần trước những bất hạnh, khó khăn gặp phải trong cuộc sống (đây là
yếu tố làm cho tà đạo có thể tồn tại). Tuy nhiên, có một số tà đạo có nội dung
giáo lý trái thuần phong, mỹ tục của dân tộc, phản văn hóa, phản khoa học như
khuyên người ốm không dùng thuốc, chỉ cần cúng, dâng hoa, cầu nguyện, dùng
“nước thánh”, “thuốc phật”…, trái với quy luật tự nhiên; lợi dụng các tà thuyết
về “ngày tận thế” hoặc gắn với các nhu cầu về sức khỏe để lôi kéo, mê hoặc,
khống chế quần chúng.
3.
VỀ MỤC ĐÍCH HOẠT ĐỘNG
Hầu
hết các tà đạo đều có chung mục đích là phục vụ lợi ích của người cầm đầu “giáo
chủ” (người sáng lập) và một số đối tượng cốt cán, tay chân của họ nhằm thu về
kinh tế thông qua thu lệ phí “quy y”, bán “sắc phong”, “bùa”, bán sách, bài
giảng, “thuốc chữa bệnh”... Đáng chú ý, các thế lực thù địch, phản động tạo
dựng hoặc lợi dụng “tà đạo” như là công cụ để tuyên truyền, tập hợp, thu hút
người vào các hoạt động chống chính quyền.
4.
VỀ NGHI LỄ HÀNH ĐẠO
Mang
nặng yếu tố mê muội, mê tín dị đoan, lừa bịp, phản khoa học trái với những nghi
lễ truyền thống, trái với thuần phong mỹ tục của dân tộc hay thần thánh hóa
lãnh tụ, các bậc thánh hiền, danh nhân, anh hùng dân tộc như: ép quan hệ tình
dục tập thể hoặc với giáo chủ để “đắc đạo”; hủy hoại tài sản, của cải, hủy hoại
một phần cơ thể hoặc cả thân xác con người để sớm “siêu thoát”…
5.
VỀ CÁCH HOẠT ĐỘNG:
Thường
thiên về hoạt động thực tiễn, nhưng lén lút, thường xuyên thay đổi địa điểm
nhằm tránh sự phát hiện, xử lý của cơ quan chức năng; lợi dụng sơ hở của pháp
luật, trong công tác quản lý của chính quyền cơ sở để tuyên truyền phát triển
“đạo”; tán phát tài liệu tuyên truyền ở trên mạng Internet hay ở những nơi công
cộng, nơi tập trung đông dân cư; tập luyện “dưỡng sinh” ở công viên, quảng
trường, vườn hoa; lợi dụng những vùng đồng bào trình độ nhận thức còn thấp,
điều kiện sống, chăm sóc sức khỏe còn khó khăn để dụ dỗ, lừa bịp, khống chế,
lôi kéo theo “đạo”.
6.
VỀ ĐỐI TƯỢNG TIN THEO:
Phần
lớn người tin theo các tà đạo là những người gặp rủi ro, bế tắc trong cuộc
sống, do ốm đau, bệnh tật, nghèo khó; những người có trình độ văn hóa thấp, ở
vùng sâu, vùng xa, vùng đồng bào dân tộc thiểu số. Tuy nhiên, cũng có những tà
đạo do biết khai thác, lợi dụng, tạo vỏ bọc xuyên tạc các sự kiện thực tế (dịch
bệnh, thiên tai, hiểm họa môi trường...) để “khoác áo” cho các “tín điều” nên
đã thu hút được những người trẻ tuổi ưa cái mới, kể cả những người có trình độ
nhận thức và chuyên môn kỹ thuật cao, hoặc cán bộ các cơ quan chính quyền và
nhất là số cán bộ nguyên là lãnh đạo các ngành, giáo sư, tiến sỹ nghỉ hưu tiếp
tay cho tà đạo hoạt động.
Cũng
như hoạt động bình thường khác của xã hội, mọi sinh hoạt tôn giáo ở Việt Nam
đều phải trong khuôn khổ Hiến pháp, pháp luật Việt Nam; nghiêm cấm bất kỳ ai
lợi dụng tôn giáo vi phạm pháp luật. Dù ở quốc gia nào, hoạt động tôn giáo đều
cần phải có sự quản lý để bảo đảm hoạt động đúng tôn chỉ, mục đích và tuân thủ
luật pháp. Không tôn giáo nào được phép đứng ngoài hoặc đứng trên lợi ích quốc
gia, dân tộc./.
Đăng nhận xét