Khi nói đến Nga hoặc Liên bang Xô viết, mọi thông tin và các vấn đề lịch sử của nó sẽ bị làm cho lu mờ, đó là việc mà phương Tây luôn thực hiện, và điều đó cũng được thực hiện trong tất cả các quốc gia chư hầu của nó. Những câu chuyện hoang đường có thể hòa lẫn với thực tế, trong khi việc chế tạo ra chúng được tiêm nhiễm một cách có chủ ý vào ý thức của hàng tỷ người trên toàn thế giới.
Nga
là một quốc gia khổng lồ, thực tế là nước lớn nhất trên trái đất về lãnh thổ.
Nó hầu như không có người ở. Nó sâu sắc, và như một nhà tư tưởng cổ đại đã từng
viết: “Không thể hiểu được Nga với một nhận thức thông thường. Mọi người chỉ có
thể tin vào nó”.
Nhận
thức của người phương Tây thường không thích những thứ sâu sắc, mang tính tinh
thần và phức tạp. Từ thời xa xưa, đặc biệt là từ các cuộc thập tự chinh và
những cuộc thám hiểm thực dân quái đản đến tất cả mọi nơi trên thế giới, người
phương Tây đã kể những chuyện ngụ ngôn về những hành động cao quý mà họ thực
hiện ở những vùng đất cướp bóc. Tất cả mọi thứ đều phải rõ ràng và đơn giản:
“Người châu Âu yêu dấu đã khai hóa văn minh cho những con người hoang dã và
truyền bá Kitô giáo, do đó, trên thực tế, cứu những linh hồn nghèo khó nguyên
thủy này”.
Tất
nhiên, hàng chục triệu người đã chết trong quá trình này, trong khi hàng chục
triệu người khác bị cùm xích và đưa đến “Thế giới Mới” để làm nô lệ. Vàng, bạc
và các thứ khác cũng như lao động nô lệ đã và đang trả tiền cho tất cả các cung
điện, đường sắt, trường đại học và nhà hát của châu Âu, nhưng điều đó không
thành vấn đề, việc đổ máu là một cái gì đó trừu tượng và xa vời trước những con
mắt quá nhạy cảm của công chúng phương Tây.
Người
phương Tây giống như một cái gì đó của sự đơn giản, đặc biệt khi nói đến các
khái niệm đạo đức giữa “thiện và ác”. Nó sẽ không cảm thấy có vấn đề gì nếu sự
thật được “xoa bóp” một cách có hệ thống, hoặc thậm chí là sự thật được chế tạo
lại để thay đổi toàn bộ, để biến mọi tội lỗi thành không vấn đề gì và không
phải ám ảnh về linh hồn. Các nhà cai trị phương Tây và các nhà hoạch định tư
tưởng của họ biết người dân – “chủ thể” của mình – hoàn toàn tốt, nên hầu hết
thời gian họ cung cấp cho dân chúng những gì mà dân chúng muốn nghe. Các nhà
cai trị thường sống thành một cộng đồng, họ tiếp tục ca ngợi về nhau, nhưng chủ
yếu là với mục tiêu giống nhau: sống tốt, cực kỳ tốt, miễn là những người khác
buộc phải trả tiền cho điều đó: sự giàu có của họ, công việc của họ, mà thường
xuyên là trả bằng máu của người khác.
Về
mặt văn hóa, hầu hết công dân Âu châu và Bắc Mỹ ghét phải tự trả tiền cho mức
sống cao của mình, thậm chí ghét phải thừa nhận rằng cuộc sống của họ cực kỳ
“cao cấp”. Họ thích mọi người nhìn nhận họ như là những nạn nhân tử vì đạo,
thích cảm thấy rằng họ đang bị “sử dụng”. Họ thích tưởng tượng rằng họ đang hy
sinh bản thân mình cho phần còn lại của thế giới.
Và
trên tất cả, họ ghét những nạn nhân thực sự: những người họ đã giết, hãm hiếp,
cướp bóc và xúc phạm, trong nhiều thập niên và nhiều thế kỷ.
Những
“cuộc khủng hoảng tị nạn” gần đây cho thấy người châu Âu suy nghĩ về con mồi
của họ như thế nào. Những người đã làm cho họ giàu có là những người bị mất tất
cả mọi thứ trong quá trình này đã bị làm nhục, khinh miệt và bị xúc phạm. Đó là
những người Afghanistan hoặc người châu Phi, người Trung Đông hay người Nam Á.
Hoặc người Nga, mặc dù người Nga đang bị xếp vào danh mục độc đáo dành riêng
cho Nga.
Phần
lớn người Nga thuộc chủng tộc da trắng. Hầu hết họ ăn bằng dao và nĩa, họ uống
rượu, nổi trội trong nhạc cổ điển, thi ca, văn học, khoa học và triết học so
với phương Tây. Đối với con mắt của phương Tây, họ trông “bình thường”, nhưng
thực tế, không hẳn như vậy. Người Nga luôn có “một điều gì khác”, họ từ chối
chơi theo luật lệ phương Tây.
Họ
cứng đầu để yêu cầu duy trì sự khác biệt, những cái riêng chỉ mình họ có.
Khi
phải đối mặt, khi bị tấn công, họ chiến đấu.
Họ
hiếm khi tấn công trước, hầu như không bao giờ xâm lược.
Nhưng
khi bị đe dọa, khi bị tấn công, họ chiến đấu với quyết tâm và sức mạnh to lớn,
và họ không bao giờ thất bại. Các ngôi làng và thành phố biến thành mộ của kẻ
xâm lăng. Hàng chục triệu người đã chết để bảo vệ Tổ quốc, để đất nước được tồn
tại. Và điều này đã xảy ra liên tục, nhiều lần, các triều đại phương Tây qua
hàng thế kỷ luôn tấn công và đốt phá đất nước Nga, không bao giờ chịu rút ra
bài học và không bao giờ bỏ cuộc trong giấc mơ nham hiểm để chinh phục và kiểm
soát hình ảnh tự tôn khổng lồ cùng sự quyết đoán của nước Nga.
Ở
phương Tây, người ta không thích những người dám tự vệ, những người chiến đấu
chống lại phương Tây, và đặc biệt là những người giành chiến thắng. Nó tệ hơn
nhiều.
Nhưng
người Nga lại có thói quen khủng khiếp trong điều đó, không chỉ để tự bảo vệ
đất nước và người dân, mà còn đấu tranh cho những người khác, bảo vệ các quốc
gia đang bị xâm chiếm và bị cướp phá, cũng như cứu giúp những người bị tấn công
một cách bất công.
Nước
Nga đã cứu thế giới khỏi chủ nghĩa phát xít. Họ đã thực hiện điều đó với cái
giá phải trả một cách khủng khiếp của 27 triệu người đàn ông, phụ nữ và trẻ em.
Nhưng
họ đã làm điều đó, với lòng can đảm, tự hào và vị tha.
Phương
Tây không bao giờ tha thứ cho Liên bang Xô viết vì chiến thắng này, bởi vì tất
cả những gì mà không ích kỷ hoặc sự tự hiến thân, luôn luôn mâu thuẫn trực tiếp
với các nguyên tắc của phương Tây, và do đó, Nga trở thành “cực kỳ nguy hiểm”.
Người
Nga đã thức dậy, đã chiến đấu và chiến thắng trong Cách mạng năm 1917, một sự
kiện làm cho phương Tây kinh hoàng hơn bất cứ điều gì khác trong lịch sử vì nó
đã cố gắng để tạo ra một xã hội đầy đủ về sự bình đẳng, không phân biệt chủng
tộc hoặc phân biệt bất cứ khác biệt nào. Cách mạng 1917 cũng đã sinh ra chủ
nghĩa Quốc tế, một sự kiện mà gần đây tôi đã mô tả trong cuốn sách “Cuộc Cách
mạng Xã hội chủ nghĩa Tháng Mười Một: Tác động lên Thế giới và Sự ra đời của
Chủ nghĩa Quốc tế”.
Chủ
nghĩa Quốc tế Liên Xô, ngay sau khi chiến thắng Thế chiến II, đã giúp rất
nhiều, trực tiếp và gián tiếp, hàng chục quốc gia trên tất cả các lục địa, đứng
lên đối đầu với chủ nghĩa thực dân châu Âu và chủ nghĩa đế quốc Bắc Mỹ.
Phương
Tây và đặc biệt là châu Âu không bao giờ tha thứ cho người Xô viết nói chung và
người Nga nói riêng, bởi hành động hỗ trợ giải phóng những nô lệ khỏi ách cai
trị phương Tây.
Đó
chính là điều khiến cho hệ thống tuyên truyền lớn nhất trong lịch sử loài người
thực sự bắt đầu lộn xộn. Từ London đến New York, từ Paris đến Toronto, một mạng
lưới phức tạp chống lại Liên Xô và chống Nga đã được tung ra với sức tàn phá
khủng khiếp. Hàng chục nghìn nhà báo, nhân viên tình báo, nhà tâm lý học, sử
gia, cũng như các nhà khoa học, đã được tuyển dụng. Không có gì thuộc về Liên
Xô, không có gì thuộc về nước Nga được tha thứ (trừ những người được phương Tây
“sản xuất” ra và vinh danh là “các nhà bất đồng chính kiến Nga”).
Những
tiến bộ vượt trội của cuộc Cách mạng Xã hội chủ nghĩa là điều rõ ràng trong
suốt cả Thế kỷ và cả Kỷ nguyên này, đặc biệt từ giai đoạn tiền Thế chiến thứ
II.
Nhưng
những tiến bộ đó đã bị xuyên tạc, thổi phồng và bóp méo một cách có hệ thống,
sau đó được khắc vào sách giáo khoa lịch sử phương Tây và tường thuật trên các
phương tiện truyền thông. Trong những câu chuyện đó, không hề nhắc đến những
cuộc xâm lăng tàn bạo và các cuộc tấn công đến từ phương Tây, nhằm phá hủy nhà
nước Bolshevik trẻ tuổi. Đương nhiên, không có thời gian để đề cập hết sự độc
ác khủng khiếp của Anh, Pháp, Mỹ, Séc, Ba Lan, Nhật, Đức và những nước khác.
Quan
điểm của Liên Xô và Nga hầu như không được phép xâm nhập vào các thông tin đơn
phương và một chiều như vậy của truyền thông phương Tây.
Giống
như những con cừu ngoan ngoãn, công chúng phương Tây chấp nhận những thông tin
sai lạc mà họ đã được ăn. Cuối cùng, nhiều người sống ở các thuộc địa của
phương Tây và cả ở các “quốc gia thân thiện” cũng đã hành động như vậy. Một số
lượng lớn người thuộc địa đã được dạy làm thế nào để có thể đổ lỗi cho những đau
khổ của mình.
Sự
kiện vô lý nhất nhưng không hiểu bằng một cách nào đó đã xảy ra: nhiều người
đàn ông, phụ nữ và thậm chí trẻ em sống ở Liên Xô đã tiếp cận với tuyên truyền
của phương Tây. Thay vì cố gắng để cải cách đất nước của mình, tuy chưa hoàn
hảo dù đã tiến bộ rất nhiều, thì họ lại từ bỏ, trở nên hoài nghi, vỡ mộng, sa
vào tham nhũng và ngây thơ nhưng chủ động ủng hộ phương Tây.
Đây
là lần đầu tiên và rất có thể là lần cuối cùng trong lịch sử, Nga đã bị phương
Tây đánh bại. Nó đã xảy ra thông qua sự lừa dối, thông qua những lời dối trá
không biết xấu hổ, thông qua tuyên truyền của phương Tây.
Những
gì theo sau đó có thể dễ dàng mô tả là một sự diệt chủng.
Liên
bang Xô viết đầu tiên đã bị cuốn vào Afghanistan, bị thương tổn và khủng hoảng
do cuộc chiến tranh ở đó, bởi cuộc chạy đua vũ trang với Hoa Kỳ, và trong giai
đoạn cuối cùng là do sự tuyên truyền chảy như nham thạch theo nghĩa đen từ các
đài phát thanh do nhà nước phương Tây bảo trợ. Tất nhiên, các nhà bất đồng
chính kiến “địa phương” cũng đóng một vai trò quan trọng.
(Đoạn
này ý nói đến sự sụp đổ Liên Xô – NMH)
Dưới
thời Gorbachev, một “thằng ngốc hữu ích” của phương Tây, mọi thứ đã trở nên kỳ
quặc. Tôi không tin rằng ông ta đã được trả tiền để phá hủy đất nước của mình,
nhưng ông ta đã làm hầu hết mọi thứ để hạ nó xuống đất đen, chính xác những gì
mà Washington muốn ông ta làm. Rồi, trước mặt cả thế giới, một Liên bang hùng mạnh
và đầy tự hào của Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Liên Xô đột ngột rúng động, sau đó
thốt lên một tiếng lớn và sụp đổ, chết một cách đau đớn nhưng nhanh chóng.
Một
nhà đầu tư mới, kẻ cướp, ủng hộ những kẻ đầu cơ và phân biệt chủng tộc đã ra
đời. Nước Nga đã bị điều khiển bởi một kẻ nghiện rượu, Boris Yeltsin, một người
đàn ông được yêu mến và ủng hộ bởi Washington, London và các trung tâm quyền
lực phương Tây khác.
Nước
Nga đã trở thành mục tiêu trung tâm của Đài Phát thanh tự do và Đài Tiếng nói
Hoa Kỳ, Đài BBC, các nhà tiếp thị da đen, các đầu sỏ chính trị và các tập đoàn
đa quốc gia. Đó là một điều hoàn toàn không tự nhiên, mà còn bệnh hoạn, bởi Nga
– vốn hoài nghi và không mẫn cảm.
Liệu
phương Tây có chứng minh được rằng người Nga đang “can thiệp” vào một cái gì đó
ở Washington?
Trong
khi đó, Washington và các thủ đô phương Tây khác không chỉ “can thiệp”, mà họ
đã làm mọi điều để biến Liên Xô thành nhiều mảnh nhỏ và bắt đầu tấn công Nga
vào chính thời điểm đó. Có phải tất cả đã bị lãng quên hay là công chúng phương
Tây lại hoàn toàn “không ý thức” về những gì diễn ra trong những ngày đen tối
đó?
Phương
Tây tiếp tục nhổ nước bọt tại đất nước nghèo đói và bị chấn thương này, từ chối
tuân thủ các thỏa thuận quốc tế và các hiệp định, nó không giúp đỡ gì. Các tập đoàn
đa quốc gia được thả ra, và bắt đầu “tư hữu hóa” các công ty nhà nước Nga, về
cơ bản là ăn cắp những gì đã được xây dựng bởi mồ hôi và máu của công nhân Liên
Xô, trong suốt nhiều thập kỷ dài.
Can
thiệp? Hãy để tôi lặp lại: Chính phương Tây đã trực tiếp can thiệp, xâm lược,
ăn cướp các nguồn lực, trộm cắp vô liêm sỉ! Tôi muốn đọc và viết về nó, nhưng
chúng ta đã không được nghe nhiều về nó nữa, phải không?
Bây
giờ chúng ta được nói rằng Nga là hoang tưởng, rằng Tổng thống của nó là hoang
tưởng! Với bộ mặt thản nhiên, phương Tây đã phủi tay, giả vờ rằng nó đã không
cố gắng để giết người Nga.
Những
năm đó… Những năm Nga trở thành một quốc gia bán khách hàng (nửa thuộc địa –
NMH) của phương Tây, có thể gọi nó là quốc gia bán địa ngục! Không hề có lòng
thương xót, không có sự từ bi đến từ nước ngoài.
Nhiều
người trong số những kẻ ngốc – những trí thức nhà bếp ở Moscow và các tỉnh –
đột nhiên tỉnh dậy nhưng đã quá muộn. Nhiều người trong số họ đã đột nhiên
không còn có gì để ăn. Họ nhận được những gì họ được yêu cầu: “tự do và dân
chủ” của phương Tây, chủ nghĩa tư bản kiểu phương Tây, tóm lại là: tổng sụp đổ.
Tôi
đã nhớ rõ nó đã diễn ra như thế nào, tôi bắt đầu trở lại Nga, kinh hoàng, làm
việc tại Moscow, Tomsk, Novosibirsk, Leningrad. Các học giả từ Akadem Gorodok
bên ngoài Novosibirsk đã bán các thư viện của họ trong sự lạnh lẽo, dưới những
đường hầm tối tăm của Novosibirsk… Chạy trên bờ sông… Những người già về hưu
đói và lạnh co ro sau những cánh cửa xám xịt bằng bê tông… Nợ lương chưa trả
cho các thợ mỏ, giáo viên…
Nước
Nga, dưới vòng tay ôm chặt của phương Tây, đó là lần đầu tiên và hy vọng cuối
cùng cho phương Tây! Người Nga có tuổi thọ đột ngột giảm xuống, chỉ bằng Tiểu
vùng Sahara của châu Phi. Nga nhục nhã, hoang dại, đau đớn khủng khiếp…
Nhưng,
cơn ác mộng đó không kéo dài.
Những
gì đã xảy ra – những năm ngắn ngủi nhưng kinh khủng dưới cả thời Gorbachev và
Yeltsin, mà trên tất cả đều thuộc quyền sở hữu của phương Tây – sẽ không bao
giờ bị lãng quên, không được tha thứ.
Người
Nga hoàn toàn hiểu rõ những gì họ không đáng mong chờ nữa!
Nga
lại đứng lên. Vươn mình, phẫn nộ và quyết tâm sống một cuộc sống riêng, theo
cách riêng của mình. Từ một quốc gia nghèo nàn, bị làm nhục và bị cướp đoạt,
phục tùng phương Tây, đất nước đã phát triển trở lại và chỉ trong vòng vài năm,
một nước Nga tự do độc lập lại một lần nữa gia nhập hàng ngũ các nước phát
triển và hùng mạnh nhất trên Trái Đất.
Và
như trước thời Gorbachev, Nga lại có thể giúp đỡ những quốc gia đang bị tấn
công một cách bất công và tàn bạo từ đế quốc phương Tây.
Người
đàn ông lãnh đạo cuộc phục hưng này, Tổng thống Vladimir Putin, đã gặp muôn vàn
khó khăn, nhưng trong hoàn cảnh nước Nga cũng như thế giới đang bị đe dọa
nghiêm trọng – đây không phải là thời gian dành cho những người yếu đuối. Tổng
thống Putin dù không hoàn hảo (thực tế thì ai là hoàn hảo đây?), nhưng ông là
một người yêu nước thực sự, và tôi dám khẳng định, ông là một người theo chủ
nghĩa quốc tế cao cả.
Bây
giờ phương Tây, một lần nữa, ghét cả Nga và lãnh đạo của nó, không có gì phải
thắc mắc. Bất khả chiến bại, mạnh mẽ và tự do, Nga đã trở thành kẻ thù tưởng
tượng lớn nhất của Washington và các trung úy (chư hầu – NMH) của nó.
Đó
là cách mà phương Tây cảm nhận chứ không phải Nga. Mặc cho tất cả những gì
phương Tây đã làm với nó, mặc dù hàng chục triệu cuộc đời bị mất đi và hủy
hoại, Nga vẫn luôn sẵn sàng thỏa hiệp, thậm chí tha thứ, nếu không phải là
quên.
Có
một cái gì đó mang tính bệnh lý sâu sắc trong tâm lý của phương Tây. Nó không
thể chấp nhận bất cứ điều gì ít hơn sự cam chịu đầy đủ và vô điều kiện. Nó phải
kiểm soát, chi phối, và trên tất cả mọi thứ, nó phải ở vị trí ông trùm. Ngay cả
khi nó giết người và tàn phá toàn bộ hành tinh, nó vẫn khăng khăng đòi được
đánh giá là tốt hơn so với phần còn lại của thế giới.
Niềm
tin vào chủ nghĩa ngoại lệ đã trở thành một tôn giáo thật sự của phương Tây,
thậm chí còn hơn cả Kitô giáo, mà trong nhiều thập kỷ qua chưa hề đóng vai trò
quan trọng nào. Chủ nghĩa ngoại lệ là cuồng tín, nó là chủ nghĩa cực đoan không
thể nghi ngờ.
Nó
luôn nhấn mạnh rằng câu chuyện hoang đường của nó là có thật, ở bất cứ đâu trên
thế giới. Phương Tây phải được thế giới xem như là một nhà lãnh đạo tinh thần,
như là một ngọn hải đăng tiến bộ, như là thẩm phán có thẩm quyền duy nhất và
không thể thay thế.
Thông
tin giả mạo đang xếp chồng lên nhau trong sự dối trá. Giống như trong tất cả
các tôn giáo, càng giả vờ giả dối giả tưởng, càng hung ác và cực đoan lại càng
trở thành những phương pháp được sử dụng nhiều nhất để duy trì chính nó. Sự
xuyên tạc trở nên trớ trêu hơn ở chỗ, những tiến bộ khoa học kỹ thuật mới lại
được sử dụng để ngăn chặn sự thật.
Ngày
nay, hàng trăm ngàn nhà khoa học, giáo viên, nhà báo, nghệ sĩ, nhà tâm lý học
và các chuyên gia được trả lương cao, ở tất cả các nơi trên thế giới, để phục
vụ cho Đế quốc, chỉ với hai mục đích – tôn vinh những câu chuyện kể của phương
Tây và làm mất uy tín những ai dám đứng thẳng trên đường, dám thách thức Đế
quốc.
Nga
là kẻ thù đáng ghét nhất của phương Tây. Và Trung Quốc, đồng minh thân cận của
Nga, là kẻ thù thứ hai.
Cuộc
chiến tuyên truyền do phương Tây gây ra rất điên cuồng, đến mức thậm chí một số
công dân châu Âu và Bắc Mỹ đang bắt đầu phải đặt câu hỏi về những câu chuyện kể
từ Washington, London và các nơi khác.
Bất
cứ khi nào ai đó quay nhìn lại, sẽ thấy một hỗn hợp khổng lồ của sự dối trá,
nửa dối, nửa sự thật, một vùng đầm lầy phức tạp và không thích hợp cho các giả
thuyết về âm mưu. Nga đang bị tấn công vì bị tố cáo can thiệp vào các vấn đề
nội bộ của Mỹ. Dù Nga chỉ hành động để bảo vệ Syria, giúp các quốc gia tự vệ và
răn đe, họ cũng có các phương tiện truyền thông mạnh mẽ của mình, để khích lệ
những chiến sỹ của họ, vẫn còn là Cộng sản, tuy không còn là nước xã hội chủ
nghĩa nữa, để thực hiện tất cả mọi điều mà chúng ta có thể tưởng tượng hoặc
không thể tưởng tượng được.
Sự
chỉ trích quá sâu sắc và lố bịch, nên người ta bắt đầu đặt những câu hỏi rất
xác đáng rằng: “Còn về quá khứ thì sao? Còn những chuyện kể của phương Tây về
quá khứ Xô viết, đặc biệt là thời kỳ sau Cách mạng, và khoảng thời gian giữa
hai cuộc chiến tranh thế giới sự thực là như thế nào?”…
Càng
phân tích sự tuyên truyền chống Nga và chống Trung Quốc ngày nay, thì tôi càng
quyết tâm nghiên cứu và viết về những câu chuyện của phương Tây về lịch sử Liên
Xô. Tôi chắc chắn có kế hoạch điều tra những vấn đề này trong tương lai, cùng
với bạn bè của tôi – các sử gia Nga và Ucraina.
Trong
con mắt của phương Tây, người Nga là “kẻ phản bội”. Thay vì tham gia cùng những
kẻ cướp bóc, họ đã đứng về phía thế giới khốn khổ. Trong quá khứ, cũng như bây
giờ họ từ chối bán Đất Mẹ của mình, hay nô dịch nhân dân của mình. Chính phủ
của họ đang làm tất cả để có thể làm cho nước Nga có thể tự cung tự cấp, hoàn
toàn độc lập, thịnh vượng, tự hào và tự do.
Hãy
nhớ rằng “tự do”, “dân chủ” và nhiều thuật ngữ khác, đều chỉ là khái niệm chỉ
những giá trị hoàn toàn khác nhau trong những phần khác nhau của thế giới.
Những gì đang xảy ra ở phương Tây không bao giờ có thể được miêu tả là “tự do”
ở Nga hay ở Trung Quốc, và ngược lại.
Các
xã hội bị đánh mất, sụp đổ, tan lạc và thất bại ở châu Âu và Bắc Mỹ không còn
tạo cảm hứng cho ngay cả người dân của họ nữa. Hàng triệu người Âu Mỹ đang bỏ
đi hàng năm, tìm đến châu Á, Mỹ Latinh, và thậm chí cả châu Phi. Thoát khỏi sự
thực dụng, thiếu nhân tính và vô cảm. Nhưng điều đó cũng không phải là điều để
Nga hay Trung Quốc lợi dụng, để dạy dỗ người phương Tây phải sống như thế nào!
Bởi
trong cùng thời gian đó, những nền văn hóa vĩ đại như Nga và Trung Quốc không
cần, và không muốn được người phương Tây dạy tự do là gì, và dân chủ là gì.
Họ
không tấn công phương Tây, mà mong muốn cùng nắm tay nhau trở lại.
Thật
đáng xấu hổ khi các quốc gia chịu trách nhiệm về hàng trăm vụ diệt chủng, sát
hại hàng trăm triệu người trên tất cả các châu lục, vẫn dám thuyết giảng cho
những người khác.
Nhiều
nạn nhân đã vì quá sợ hãi mà không dám cất lên tiếng nói.
Nhưng
người Nga đã không như thế.
Đất
nước Nga thật thơ mộng, duyên dáng, nhưng tràn đầy quyết tâm tự vệ khi cần
thiết, để bảo vệ bản thân cũng như những người khác đang sống trên hành tinh
xinh đẹp và sâu sắc này.
Văn
hóa Nga là một nền văn hóa lớn: từ thơ ca, văn học, âm nhạc, ballet, triết học…
Trái tim của người Nga mềm mại, dễ tan chảy khi tiếp xúc với tình yêu và lòng
tốt. Nhưng khi hàng triệu cuộc đời của những người vô tội đang bị đe dọa, cả
trái tim và cơ bắp của người Nga đều nhanh chóng trở thành đá và thép.
Trong
những khoảnh khắc đó, khi chỉ có chiến thắng mới có thể cứu vãn thế giới, nắm
đấm của Nga sẽ trở nên rắn chắc, điều đó cũng đúng đối với áo giáp của Nga.
Sự
dũng cảm của người Nga là điều không thể phù hợp với phương Tây, một phương Tây
tàn nhẫn nhưng hèn nhát.
Không
thể đảo ngược được, cả trong hy vọng và thực tế, tương lai đang tiến về phía
đông.
Và
đó chính là lý do tại sao phương Tây ghét Nga, trong tuyệt vọng.
Đăng nhận xét