Trong bản “Phúc trình toàn cầu 2022” đưa ra ngày 13/01/2022, tổ chức Theo dõi Nhân quyền - HRW một lần nữa soạn lại điệp khúc chống phá Việt Nam khi cho rằng, năm 2021, “chính quyền Việt Nam trừng phạt một cách có hệ thống các nhà hoạt động dám thách thức tình trạng đàn áp”.
Bản
phúc trình viết rằng, Nhà nước Việt Nam “đã tống giam ít nhất là 63 người vì
bày tỏ chính kiến hoặc tham gia các nhóm bị coi là chống chính quyền, trong số
đó có nhiều người đã bị các bản án rất nặng nề sau các phiên xử bất công”.
Ông
Phil Robertson, Phó Giám đốc Ban Á châu của tổ chức HRW vu cáo: “Chính quyền
Việt Nam núp bóng đại dịch COVID-19 để tiến hành đàn áp nặng tay đối với các
hoạt động ôn hòa khiến đa số các vụ đàn áp không được thế giới biết đến. Dường
như chính quyền muốn xóa sổ phong trào bất đồng chính kiến đang lớn mạnh bằng
các án tù khắc nghiệt trước khi thế giới quan tâm chú ý đến Việt Nam trở lại”.
“Phúc
trình toàn cầu 2022” dài 752 trang, là bản phúc trình lần thứ 31 mà tổ chức HRW
tự cho mình quyền đánh giá việc thực thi nhân quyền trên thế giới, với danh
sách liệt kê không đầy đủ, khoảng gần 100 quốc gia.
Giám
đốc Điều hành của HRW Kenneth Roth cho rằng, trong thời gian gần đây, lần lượt
diễn ra ở nhiều quốc gia hiện tượng rất đông người xuống đường bất chấp các
nguy cơ bị bắt hay bị bắn đã cho thấy “mong muốn sống trong thể chế dân chủ vẫn
còn mạnh mẽ”.
Ông
Kenneth Roth vu cáo chính quyền Việt Nam hạn chế nghiêm ngặt các quyền dân sự
và chính trị cơ bản, trong đó có các quyền tự do biểu đạt, ngôn luận, thông
tin, lập hội và nhóm họp ôn hòa cũng như quyền tự do tôn giáo và tín ngưỡng.
Xuyên
tạc ở Việt Nam không có tự do báo chí, cho rằng “Những người công khai phê phán
chính quyền hay lãnh đạo Đảng Cộng sản trên mạng xã hội thường xuyên phải đối
mặt với nguy cơ bị sách nhiễu, đe dọa, theo dõi gắt gao, cản trở quyền tự do đi
lại, bị hành hung thân thể và bắt giữ.
Sau
khi bị bắt vì thực hiện các quyền của mình, họ phải đối mặt với nguy cơ bị thẩm
vấn thô bạo, bị tạm giam trong thời gian dài mà không được tiếp xúc với luật sư
hay gia đình và bị xét xử bởi các tòa án mang động cơ chính trị, đưa ra các án
tù càng ngày càng nặng nề”.
Để
minh chứng cho những cáo buộc trên, bản phúc trình đưa ra những “dẫn chứng”
như: “Vào tháng giêng, ba thành viên của Hội Nhà báo Việt Nam độc lập - Phạm
Chí Dũng, Nguyễn Tường Thụy và Lê Hữu Minh Tuấn - bị xử có tội và bị kết án từ
11 đến 15 năm tù.
Vào
tháng năm, một tòa án xử nhà hoạt động vì quyền lợi đất đai Cấn Thị Thêu và con
trai bà, Trịnh Bá Tư, cộng tác viên của Nhà xuất bản Tự do, mỗi người 8 năm tù.
Vào tháng bảy, nhà văn Phạm Chí Thành bị xử 5 năm rưỡi tù giam. Tháng mười, một
tòa án ở Cần Thơ kết tội và xử án 5 thành viên Báo Sạch - Trương Châu Hữu Danh,
Đoàn Kiên Giang, Lê Thế Thắng, Nguyễn Phước Trung Bảo và Nguyễn Thanh Nhã - từ
2 đến 4 năm rưỡi tù giam.
Vào
tháng mười hai, các tòa án xử blogger nổi tiếng Phạm Đoan Trang 9 năm tù giam,
các nhà hoạt động vì quyền lợi đất đai Trịnh Bá Phương 10 năm tù giam và Nguyễn
Thị Tâm 6 năm tù giam, nhà vận động dân chủ Đỗ Nam Trung 10 năm tù giam và ứng
cử viên chính trị độc lập Lê Trọng Hùng 5 năm tù giam.
Tất
cả những người này đều bị cáo buộc tội tuyên truyền chống Nhà nước theo Điều
117 (hoặc Điều 88) hoặc tội lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà
nước theo Điều 331, Bộ luật Hình sự”.
Điểm
qua những nội dung trên của bản phúc trình cũng như phát ngôn của những cá nhân
có liên quan cho thấy, tất cả chỉ là “bình mới rượu cũ”, chỉ khác về thời gian
và một số cái gọi là “dẫn chứng” được đưa ra, còn lại bản chất chống phá, xuyên
tạc thì không có gì thay đổi.
Bao
trùm toàn bộ bản phúc trình vẫn là sự cố tình đánh tráo vấn đề dân chủ, nhân
quyền bằng cách tập hợp, gom lại một loạt các vụ án hình sự mà cơ quan tiến
hành tố tụng ở Việt Nam đã, đang xử lý. Tổ chức này cố tình gán ghép vấn đề báo
chí vào các bị can, bị cáo đã bị khởi tố, điều tra, xét xử để lấy cớ vu cáo
Việt Nam “bắt giữ nhà báo”, “tống giam người bất đồng chính kiến”, tiếp tục gọi
số đối tượng này là “tù nhân lương tâm”, “tù nhân chính trị”…
Về
những vụ án mà bản phúc trình liệt kê nói trên, như đã phân tích trong nhiều
bài viết trước đây, những đối tượng như Phạm Chí Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Lê
Hữu Minh Tuấn thì không thể gọi đó là hành động “bắt giữ nhà báo”, “tống giam
nhà báo”, “bịt miệng nhà báo” mà đây là những cá nhân ở thời điểm bị bắt, xử lý
không hoạt động tại cơ quan báo chí nào, không có danh nghĩa nào về hoạt động
báo chí theo quy định của Luật Báo chí.
Ngược
lại, đây là những người xưng là báo chí để lợi dụng, tiến hành các hoạt động
tuyên truyền như viết, đăng tải các bài viết, hình ảnh lên internet với nội
dung xuyên tạc sự thật nhằm chống phá chính quyền nhân dân. Các hành vi này
phạm các tội quy định tại Bộ luật Hình sự và bị cơ quan tiến hành tố tụng xử lý
theo luật định, không thể gán ghép vấn đề “tù nhân chính trị” hay “tù
nhân lương tâm” vào các vụ án.
Thực
tế, năm 2021 ghi dấu ấn rất đậm nét về việc đảm bảo quyền con người của Việt
Nam, được cộng đồng quốc tế ghi nhận, đánh giá cao. Điển hình là các nỗ lực của
Đảng, Nhà nước trong chính sách phòng, chống COVID-19, nhất là các hoạt động
giúp người yếu thế, người bị ảnh hưởng do đại dịch, đảm bảo “không ai bị bỏ lại
phía sau”.
Cùng
với đó, nhiều thành tựu có ý nghĩa lớn như ban hành Chương trình chuyển đổi số
quốc gia đến năm 2025, định hướng đến năm 2030 để tranh thủ những thành quả của
Cách mạng công nghiệp 4.0, đẩy mạnh ứng dụng khoa học-công nghệ, chuyển đổi số,
từ đó chuyển đến mô hình phát triển một cách hiệu quả, bền vững, giúp người dân
thực hiện tốt hơn các quyền y tế, giáo dục, văn hóa, xã hội, kinh tế và quyền tham
gia xây dựng pháp luật, nhà nước pháp quyền.
Một
dấu ấn nữa của Việt Nam là bảo đảm quyền con người trong bối cảnh biến đổi khí
hậu. Tại Khóa họp thường kỳ lần thứ 47 diễn ra tháng 7/2021, Hội đồng Nhân
quyền Liên hợp quốc (UNHRC) đã thông qua Nghị quyết về biến đổi khí hậu và
quyền con người do Việt Nam chủ trì cùng Bangladesh và Philippines soạn thảo,
đề xuất, trong đó chú trọng bảo đảm quyền của các nhóm người dễ bị tổn thương,
đặc biệt là người khuyết tật, người cao tuổi.
Cũng
trong năm 2021, Việt Nam đã lần đầu tiên xây dựng Báo cáo giữa kỳ tự nguyện
thực hiện các khuyến nghị theo Cơ chế rà soát định kỳ phổ quát (UPR) chu kỳ III
để gửi lên Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc, qua đó thể hiện trách nhiệm, sự
minh bạch và nghiêm túc của Việt Nam đối với UPR nói riêng và việc thực hiện
các cam kết quốc tế về bảo đảm quyền con người nói chung.
“Việt
Nam đã nỗ lực, quyết tâm rất cao trong việc bảo vệ quyền con người và thực hiện
các Mục tiêu phát triển bền vững của Liên hợp quốc” - bà Tatiana Valovaya, Tổng
Giám đốc Văn phòng Liên hợp quốc tại Geneva (Thụy Sĩ) nhấn mạnh. Những thành
tựu toàn diện trong phát triển kinh tế, hội nhập quốc tế đã góp phần tạo nguồn
lực cho việc bảo đảm thụ hưởng các quyền con người của người dân, thúc đẩy nâng
cao chất lượng tăng trưởng với những cam kết về lao động và phát triển bền
vững.
Theo
dõi quá trình hình thành và phát triển của HRW thấy rằng, HRW chính là một
trong những công cụ đắc lực trong chiến lược “diễn biến hòa bình” mà các thế
lực thù địch sử dụng nhằm xóa bỏ chế độ XHCN. Lịch sử hình thành, hoạt động của
HRW cho thấy, tổ chức này được lập ra để hoạt động chống phá các nước XHCN,
trong đó có Việt Nam dưới chiêu bài dân chủ, nhân quyền.
Điều
này lý giải tại sao HRW lại thường xuyên có những hoạt động chống phá Nhà nước
Việt Nam mà các bản phúc trình như trên là ví dụ. Dân chủ, nhân quyền vẫn được
xem là một mũi nhọn trong chiến lược này và HRW coi đây là “ngòi nổ” để tìm
cách lu loa, vu cáo dưới các dạng như báo cáo, phúc trình, thư ngỏ, thỉnh
nguyện thư…
Do
đó, khi kết thúc năm cũ, mở đầu năm mới, HRW lại ra phúc trình để “đánh giá
tình hình nhân quyền” năm cũ với các nội dung sai lệch. Ý đồ của HRW là sự giả
dối nói mãi sẽ khiến người ta tưởng là thật, từ đó tạo dư luận xấu về Việt Nam,
lấy cớ gây sức ép, can thiệp. Tuy nhiên, việc Việt Nam ngày càng khẳng định uy
tín, vị thế trên trường quốc tế, trong đó có thành tựu, uy tín về vấn đề nhân
quyền khiến những âm mưu, thủ đoạn chống phá của những tổ chức như HRW rơi vào
lạc lõng./.
Đăng nhận xét