Việt Nam là quốc gia có nhiều tôn giáo, có 16 tôn giáo được Nhà nước công nhận, gồm: Phật giáo, Công giáo, Tin lành, Cao đài, Phật giáo Hòa Hảo, Hồi giáo, Tôn giáo Baha’I, Tịnh độ Cư sỹ Phật hội, Cơ đốc Phục lâm, Phật giáo Tứ Ân Hiếu nghĩa, Minh Sư đạo, Minh lý đạo - Tam Tông Miếu, Bà-la-môn giáo, Mặc môn, Phật giáo Hiếu Nghĩa Tà Lơn, Bửu Sơn Kỳ Hương; với 43 tổ chức tôn giáo, hơn 26,5 triệu tín đồ các tôn giáo, chiếm 28% dân số cả nước với hàng nghìn cơ sở thờ tự.
Những
năm qua, chính sách nhất quán của Nhà nước Việt Nam là luôn tôn trọng và tạo
điều kiện thuận lợi để mọi người dân thực hiện quyền tự do tôn giáo, tín ngưỡng;
coi trọng chính sách đoàn kết và hòa hợp giữa các tôn giáo, đảm bảo sự bình
đẳng, không phân biệt đối xử vì lý do tôn giáo, tín ngưỡng, bảo hộ hoạt động
của các tổ chức tôn giáo bằng pháp luật; các giá trị văn hóa, đạo đức tốt đẹp
của các tôn giáo được phát huy. Quyền tự do tín ngưỡng và tôn giáo của công dân
Việt Nam được quy định trong Hiến pháp và được bảo đảm trên thực tế. Hiến pháp
năm 2013 (sửa đổi) của nước CHXHCN Việt Nam (Điều 24) ghi rõ: “Mọi người có
quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các
tôn giáo đều bình đẳng trước pháp luật. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự
do tín ngưỡng, tôn giáo. Không ai được xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc
lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật”. Về cơ bản các các tín đồ
thuộc các tôn giáo khác nhau chung sống hòa bình, góp phần xây dựng và bảo vệ
tổ quốc thân yêu.
Bên
cạnh những điều hết sức tốt đẹp đó, vẫn đang tồn tại nhiều con sâu làm rầu nồi
canh, nhiều kẻ lấy danh nghĩa tôn giáo để phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân
tộc, xuyên tạc, bôi nhọ chủ trương chính sách của Đảng, pháp luật nhà nước,
kích động gây chia rẽ và không ngừng chống phá chính Tổ quốc mình… Tôn giáo có
nhiều nhưng Tổ quốc chỉ có một; tự do tôn giáo nhưng phải trong khuôn khổ pháp
luật; không ai được phép đứng cao hơn pháp luật! Câu chuyện một số linh mục
chống phá đất nước, chia rẽ người có đạo và người không theo tôn giáo nào, đi
ngược lại lợi ích của quốc gia, dân tộc như Đặng Hữu Nam, Nguyễn Ngọc Nam
Phong, Nguyễn Duy Tân, Đinh Hữu Thoại… là những ví dụ điển hình.
Vai
trò là công dân Việt Nam, cần khẳng định rõ rằng, những vị này là những tên
phản động đội lốt linh mục. Họ là công dân Việt Nam nhưng đã rất nhiều lần vi
phạm pháp luật, kích động giáo dân chống phá chính quyền, đi ngược lại lợi ích
chung của dân tộc ta. Hắn thường xuyên xúc phạm lãnh tụ, phỉ báng các vị lãnh
đạo của Đảng và nhà nước ta, bôi nhọ, xuyên tạc về tình hình đất nước. Cấu kết
với đám phản động ở trong và ngoài nước để tuyên truyền lật đổ chế độ và chính
quyền nhân dân. Các ngươi nên nhớ rằng Thiên Chúa giáo chỉ du nhập vào nước ta
bắt đầu từ năm 1533, từ năm 1533 đến năm 1614, chủ yếu là các giáo sĩ dòng
Phan-xi-cô thuộc Bồ Đào Nha và dòng Đa Minh thuộc Tây Ban Nha đi theo những
thuyền buôn vào Việt Nam. Từ năm 1615 đến năm 1665, các giáo sĩ dòng Tên thuộc
Bồ Đào Nha từ Ma-cao (Macau, Trung Quốc) vào Việt Nam hoạt động ở cả Đàng Trong
(nam sông Gianh), Đàng Ngoài (bắc sông Gianh).
Hiện
nay, Công giáo có khoảng 6,5 triệu tín đồ; 42 Giám mục, khoảng 4.000 linh mục,
hơn 100 dòng tu, tu hội, tu đoàn với hơn 17.000 tu sỹ; có 26 giáo phận, 07 Đại
Chủng viện. Nghĩa là Thiên Chúa giáo mới chỉ tồn tại trên đất nước này có 488
năm, chưa đến 5 thế kỷ. Trong khi đó, đất nước này có lịch sử lập quốc gần
5.000 năm (2.879 trước Công nguyên). Nghĩa là, trước khi người Việt Nam bắt đầu
theo tôn giáo nào đó thì trước tiên họ phải có cội nguồn, có tổ tiên, có lịch
sử và tất cả người Việt đều là cháu Hồng, con Lạc dù theo tôn giáo hay không
theo tôn giáo. Có đạo hay không có đạo cũng đều là người Việt Nam, là cây chung
gốc, là con một nhà. Vậy lý do gì để các vị linh mục kể trên ngày đêm chống lại
quê hương, nơi cội nguồn, gốc rễ đã nuôi dưỡng mình.
Bộ
Giáo Luật - The Code of Canon Law: QUYỂN IV ghi rõ “Cả bàn thờ cố định lẫn bàn
thờ di động chỉ được dành riêng cho việc thờ phượng Thiên Chúa, tuyệt đối không
được sử dụng vào bất cứ việc phàm tục nào”. Thế nhưng các người vẫn cố tình
phớt lờ, vi phạm nghiêm trọng khi biến nhà thờ thành nơi cổ vũ những việc làm
phàm tục, dành phần lớn thời gian của một buổi lễ để nói xấu chế độ, huy động
giáo dân khiếu kiện, thiếu đạo đức nơi tôn nghiêm, các người không những vi
phạm Giáo luật mà còn vi phạm cả Luật pháp Việt Nam, vi phạm đạo đức và luân
lý…
Điều
1211 của Bộ Giáo Luật cũng ghi rõ “Những nơi Thánh bị xúc phạm do những hành vi
vì bất xứng nghiêm trọng đã phạm tại đó và đã gây gương xấu cho các tín hữu…”.
Với những việc làm vô pháp vô thiên như thế, các người liệu có kính Chúa khi mà
hành động, lời nói đều không tương xứng với 10 điều răn, như thế có phải là bất
kính với Chúa? Vai trò là linh mục, các người đã làm trái ý chúa và lòng dân.
Đó là các phát ngôn, việc làm hoàn toàn không tương xứng với điều Giáo hoàng
Francesco, Tòa thánh Vatican khuyến khích cộng đồng Công giáo ở Việt Nam “sống
phúc âm giữa lòng dân tộc”, “người Công giáo tốt cũng là người công dân tốt”.
Các phát ngôn, việc làm đó cũng hoàn toàn không tương xứng với điều đã được
Giám mục răn dạy.
Rõ
ràng là chúng ta đã quá nhân nhượng để rồi một số linh mục được đà lấn tới.
Khẳng định rõ là Đảng và Nhà nước ta luôn tôn trọng tự do tôn giáo, tuy nhiên
không một tôn giáo nào có thể đứng trên pháp luật Việt Nam. Đặng Hữu Nam,
Nguyễn Ngọc Nam Phong, Nguyễn Duy Tân, Đinh Hữu Thoại cần phải bị trừng trị
trước pháp luật. Chúng không xứng làm linh mục, không xứng làm công dân Việt
Nam. Cổ nhân dạy “trước dùng lễ để giáo hóa, sau mới dùng binh”. Tuyên truyền,
vận động, giáo dục, thuyết phục nhiều nhưng chúng vẫn bỏ ngoài tai và chưa có
dấu hiệu ngừng việc chống phá đất nước. Dùng lễ không được thì phải dùng binh,
đưa chúng ra trước ánh sáng của pháp luật để trừng trị. Việt Nam tôn trọng
quyền tự do tôn giáo nhưng không ai được pháp đứng trên pháp luật, Tổ quốc./.
Bt
Đăng nhận xét