Đối với Trung Quốc về mặt dân số và diện tích Việt Nam chúng ta chỉ ngang với một tỉnh của họ, nên không thể dùng một trận mà đòi lại được biển đảo. Còn giả sử ta có phép mầu tiến hành chiến tranh thắng được Trung Quốc thì đất nước cũng nát tan. Dọn nhà tránh hàng xóm đã khó còn dọn nước để tránh láng giềng là điều không thể.
Do
đó, vấn đề tranh chấp biển đảo giữa Việt Nam và Trung Quốc hiện nay chỉ có thể
dùng chiến lược ngoại giao mềm dẻo nhưng cương quyết để đối phó với Trung Quốc.
Ta đối phó bằng pháp lý, bằng chính sự cao thượng, đúng sai, phải trái để giành
lấy sự ủng hộ quốc tế.
Tham
vọng bành trướng bá quyền vốn là “đặc sản” của người Tàu hằng ngàn năm nay.
Nhưng sau bao cuộc chiến đẫm máu đã dẫn tới xu hướng của thời đại: Đối thoại
thay cho đối đầu, nước ta cũng đã thực hiện thành công chính sách ngoại giao đa
phương. Ai cũng biết ông cha ta vừa thắng giặc phương Bắc xong vẫn sang triều
cống và xin phong Vương (Thuần phục giả vờ - Độc lập thực sự). Bây giờ không
còn vậy nhưng vẫn phải hiểu, chiến lược ngoại giao phải phụ thuộc vào thế và
lực của ta, không phải muốn sao cũng được. Sai lầm trong đối ngoại là sẽ dẫn
tới thảm họa, bất kể nước nào.
Nhưng
cũng phải thực tế, làm sao đừng để lợi bất cập hại. Lực ta có hạn mà lại đòi
mọi cái theo ý mình sẽ là ảo tưởng. Cơ sở để giải quyết các tranh chấp ở Biển
Đông là tranh thủ luật pháp quốc tế. Cộng đồng quốc tế sẽ ủng hộ ta không chỉ
vì ta mà còn vì lợi ích của chính họ. Không ai muốn Trung Quốc bành trướng
thành siêu cường, rồi có thể tùy tiện áp đặt mọi sở thích cũng như tham vọng
của họ lên toàn thế giới.
Còn
đối với những kẻ phản động, từng có “thành tích” bán nước, theo giặc 3 đời vẫn
luôn miệng tuyên truyền dối trá, nâng quan điểm về những cái gọi là “đại họa
mất nước”... thì họ là những kẻ thù hận điên cuồng, u mê mù quáng, không dám
chấp nhận sự thật. Chúng ta không quan tâm và không hy vọng gì vào những phần
tử này. Khi Việt Nam giữ quan hệ bình thường với Trung Quốc thì họ vẫn sẽ còn
tiếp tục bám vào đó, sống ký sinh lên trên đó và tiếp tục chửi bới.
Người
làm chính trị có thực tâm và thực tài là những người biết phân biệt giữa cái
lợi của một người, cái lợi của một nhóm và cái lợi tổng thể của cái chung, của
dân tộc, đất nước. Chủ quyền và sự hòa bình chính là cái lợi lớn đó. Lãnh đạo
có tài và có tâm họ đặt nặng và coi trọng vào cái lợi lớn, cái lợi ích chung
đó. Họ đặt tình cảm vào cái chung, cái lớn, toàn dân, toàn quốc, nặng hơn cái
tình cảm cá nhân với một người hay một nhóm, cái riêng tư, cục bộ. Đặt nặng cái
lâu dài hơn cái nhất thời.
Họ
cũng căm tức nhưng họ có trách nhiệm gánh vác to lớn, họ không có quyền để cảm
xúc, cảm tính điều khiển hành động, không được hành động cho đã cái nhất thời,
bất chấp tất cả, rồi sau đó thế nào mặc kệ, không chịu trách nhiệm. Nếu vậy thì
đó mới là một chính phủ vô trách nhiệm, do đó chiến tranh đổ máu, mất thêm chủ
quyền lãnh hải lãnh thổ sẽ là chuyện sớm hay muộn./.
Đăng nhận xét