Sáng ra thấy Việt Tân đăng tải bài viết của nhạc sĩ Tuấn Khanh, nội dung bài viết là sự kích động thù địch, bài Trung Quốc và bôi nhọ lãnh đạo Đảng và Nhà nước. Y cho rằng: “Đừng nghĩ Việt Nam chỉ có kẻ thù là Bắc Kinh với nụ cười nham hiểm trên môi họ, mà kẻ thù của chúng ta nằm ngày trên đất nước mình với những thỏa hiệp, ham danh lợi, phản bội, và sẵn sàng bán rẻ tổ quốc với những lời ngụy biện ngu xuẩn”. Cổ nhân dạy “khuyển mã bất khá giáo hóa thành nhân”. Thế nhưng cũng có đôi lời gửi đến Việt Tân và nhạc sĩ Tuấn Khanh:
Năm
938, khi Ngô Quyền chiến thắng quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng, giành lại độc
lập cho đất nước ta thì trước đó nhân dân ta đã phải chịu kiếp sống của kẻ tôi
đòi hơn 1.000 năm Bắc thuộc. Kể từ đó đến nay đã trải qua 1.083 năm với bao
biến cố và thăng trầm của lịch sử; lúc hưng thịnh cũng như lúc suy tàn; có lúc
là thù, lúc lại lại bạn. Tuy nhiên với những ai am tường về lịch sử của dân tộc
có thể nhận thấy một điều rằng cha ông ta đã rất khôn khéo trong việc chung
sống hòa bình với người Trung Quốc - người làng giềng phương Bắc khổng lồ!
Chung sống hòa bình vì bách tính của Đại Việt chứ không phải là lệ thuộc Bắc
phương.
Lịch
sử dân tộc ta chưa bao giờ có khái niệm “sợ Trung Quốc”, có nghĩa là một khi họ
dấy can qua, mang sức mạnh để uy hiếp, xâm lược thì các Triều đại phong kiến
của ta đã lãnh đạo nhân dân đứng lên để bảo vệ sơn hà xã tắc, khẳng định với
giặc phương bắc chân lý bất diệt “Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư”. Triều Tiền Lê và
nhà Lý chống Tống; nhà Trần bình quân Mông Cổ, Lê Lợi, Nguyễn Trãi đánh thắng
quân Minh lập nhà Hậu Lê; Vua Quang Trung đại phá quân Thanh, nước Cộng hòa xã
hội chủ nghĩa Việt Nam đập tan 60 vạn quân Trung Quốc tại biên giới phía Bắc
năm 1979. Đó là những trận chiến long trời lở đất của quân và dân ta qua các
thời kỳ khác nhau, làm cho giặc phương Bắc “chích luân bất phản, phiên giáp bất
hoàn” khẳng định rằng “sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”!
Tổ
tiên ta đã rất tinh anh khi hiểu rõ rằng dù đến hàng triệu năm sau thì dân nước
Nam ta và Trung Quốc vẫn sẽ là hàng xóm láng giềng, đó là điều bất biến. So về
thế và lực thì chúng ta phải thừa nhận rằng họ mạnh hơn ta trên hầu hết các
lĩnh vực ngoại trừ lòng yêu nước. Vậy nên khi đánh thắng chúng rồi, các bậc
tiền nhân cấp ngựa xe, thuyền bè, lương thảo cho chúng về nước, cử sứ thần qua
hòa hiếu với chúng. Không phải là chúng ta đớn hèn mà đó là vì tiền nhân lấy
đại cục làm trọng nên đem đại nghĩa để đối trọng với hung tàn, lấy chí nhân để
loại trừ cường bạo. Mục đích cuối cùng là thái bình cho tổ quốc, vì cuộc sống
của bách tính nước Việt mà thôi. Vì sách động binh đao, gây thù chuốc oán không
phải là hồng phúc cho muôn dân trăm họ.
Dù
muốn hay không thì Việt - Trung mãi mãi là hàng xóm láng giềng, không thể tách
rời lãnh thổ, lãnh hải được. Thực tế cho thấy, Trung Quốc đang trên đà trở
thành đất nước hùng mạnh nhất thế giới. Họ là nước lớn và để chung sống hòa
bình, hữu nghị, hợp tác cùng phát triển, không phải là chuyện dễ. Chuyện quốc
gia đại sự cần phải có những cái đầu tinh anh thì mới dẫn dắt cả dân tộc đi đến
thắng lợi. Những kẻ thất phu như Tuấn Khanh, Lý Thái Hùng, Đỗ Hoàng Điềm chỉ là
giống ký sinh trùng trên cơ thể ngoại bang, tư cách gì để dạy những người đã
đánh đuổi ngoại xâm, mang lại hòa bình, hạnh phúc cho Tổ quốc? Bài học chúng
sống hòa bình với nước lớn thì cứ lấy gương Ukraina mới đây để hiểu rõ vẫn đề.
Ukraina mắc sai lầm chết người là đối đầu với Nga, quốc gia hùng cường ở sát
nách họ và là người anh em lâu đời để theo phương Tây. Kết cục là họ mất cả chì
lẫn chài, Crimea đã thuộc Nga và Donetsk cũng ly khai, bất ổn. Các người cứ kêu
gọi bài Trung theo Mỹ để đòi lại Hoàng Sa, chẳng những Hoàng Sa nhất thời chưa
lấy lại được bằng vũ lực mà chắc biển Đông lại dậy sóng, hậu họa không lường.
Bãi cạn Scarborough của người anh em Philippines là bài học nhãn tiền.
Việt
Nam ngày nay kế tục tiền nhân, Đảng và Nhà nước ta luôn khôn khéo lựa chọn cho
đất nước bước đi đúng đắn; với chính sách “viễn giao, cận giao” chúng ta sẵn
sàng làm bạn, là đối tác với tất cả các nước trên thế giới trên nguyên tắc tôn
trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, hợp tác cùng phát triển, thêm
bạn bớt thù với mục đích chính là tạo môi trường thuận lợi cho công cuộc xây
dựng và bảo vệ tổ quốc, tất cả vì nhân dân Việt Nam. Trong đó, Trung Quốc là
một trong những nước có mối quan hệ ngày càng phát triển với chúng ta; điều này
thể hiện bằng quan hệ đối tác chiến lược toàn diện Việt – Trung. Đây là mối
quan hệ bình đẳng, sòng phẳng vì nhân dân hai nước, vì hòa bình, hợp tác của
khu vực và trên thế giới; hoàn toàn khác so với luận điệu của bọn phản quốc khi
chúng cho rằng Việt Nam lệ thuộc Trung Quốc, bán đất đai, biển đảo cho Trung
Quốc và sẽ bị sát nhập vào Trung Quốc…
Cái
gọi là “thỏa hiệp, ham danh lợi, phản bội, và sẵn sàng bán rẻ tổ quốc với những
lời ngụy biện ngu xuẩn” như Tuấn Khanh nói, vậy xin hỏi: Ai đã lãnh đạo nhân
dân Việt Nam “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào!, đánh bại chính Trung Quốc
năm 1979”, thu giang sơn của tổ tiên sau bao năm bị bọn ngụy quân, ngụy quyền
hết bán cho Pháp lại dâng cho Mỹ? Ai đã lãnh đạo nhân dân xây dựng một đất nước
điêu tàn vì khói lửa của chiến tranh; người dân đói rét, thất học nhiều mà trở
thành một đất nước được cả thế giới nể trọng! Ai đã lãnh đạo nhân dân chiến đấu
và chiến thắng kẻ thù xâm lược để bảo đảm giang Sơn muôn dặm không mất một tất
cho Tây, cho Tàu, vẫn đang đấu tranh để đòi lại Hoàng Sa (do ngụy Sài Gòn làm
mất năm 1974) bằng luật pháp quốc tế? Nếu không có Đảng Cộng sản Việt Nam thì
liệu tổ quốc này có còn tồn tại theo một thể thống nhất?
Thực
tế, đám tàn dư ngụy quân, ngụy quyền đã chống đối chế độ Cộng sản nhiều đời và
nhiều lần trong lịch sử hiện đại. Chúng “trung thành” Pháp, Mỹ, Úc, Canada chứ
không phải trung thành với nước Việt. Chúng yêu bản thân và vì lợi ích cá nhân
hơn là yêu nước. Mục đích tối thượng của chúng là lật đổ Nhà nước Việt Nam để
phục hận vì những lợi ích gắn liền với giặc ngoại xâm của chúng bị mất sạch sau
khi Việt Nam thắng Mỹ. Chúng muốn trở về rửa hận, lấy lại những gì đã mất,
tranh quyền giành ghế. Mối quan hệ phức tạp Việt - Trung chính là một trong
những chiêu bài để chúng bám lấy và lợi dụng. Đó là bản chất của đám lưu vong
và những kẻ chết não như Tuấn Khanh, thực chất chẳng bao giờ có chuyện các
người yêu nước.
Chiến
tranh xảy ra thì ngọc đá đều tan, đó không phải là cái phúc của xã tắc nhưng
lại là món lợi ngàn năm có một của các thế lực thù địch và bọn phản động trong
và ngoài nước vì đó là thời cơ để chúng hòng “lật đổ Đảng Cộng sản Việt Nam và
chính quyền nhân dân”, rước ngoại bang và nhà để thỏa mãn mưu đồ đã trở thành
bản chất của chúng là bán nước cho giặc để được “vinh thân, phì gia.
Chúng
ta nên tranh thủ luật pháp quốc tế, sự ủng hộ của thế giới nhằm bảo vệ chủ
quyền biển đảo, giữ gìn hòa bình và sự ổn định trong khu vực. Dù vậy, chúng ta
vẫn sẵn sàng cầm súng chiến đấu nếu Trung Quốc nổ súng gây chiến tranh, đe dọa
quyền lợi quốc gia và sự tồn vong dân tộc; tuy nhiên đó là biện pháp bất đắc
dĩ, biện pháp cuối cùng khi không còn sự lựa chọn nào khác. Chúng ta luôn trân
trọng hòa bình. Vì thế, ta không hy sinh và dùng chủ quyền đánh đổi hòa bình
phụ thuộc. Những năm tháng chống Trung Quốc (1979-1989) đã cho chúng ta thấy
rất rõ sự nhất quán trước sau như một, chúng ta vừa đánh để giành chủ quyền vừa
tìm cách giữ cho nó trong sự kiểm soát, không để bất kỳ thế lực thứ ba nào lợi
dụng, khoét sâu, kích động để leo thang cuộc chiến, cố gắng vãn hồi hòa bình,
cố gắng tránh xung đột quy mô lớn. Đó là bài học lịch sử mà mỗi chúng ta cần
nắm rõ để đập tan mưu đồ của bọn phản quốc.
Cổ
nhân có câu “làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết mà lấy đại cục làm trọng”
Những người Cộng sản Việt Nam luôn lo đến cái lợi lớn nhất của đất nước, cái
tổng thể chung, lâu dài, bền vững, không để những tiểu tiết làm hư đại sự,
không vì muốn thỏa mãn những cảm tính, tự ái, không để bị kích động nhất thời
mà làm hỏng chuyện lớn. Còn những kẻ chống đối, cơ hội chính trị, từng theo
chân giặc vẫn luôn miệng tuyên truyền dối trá, nâng quan điểm về những cái gọi
là “đại họa mất nước”, “Cộng sản bán nước cho giặc”, “Cộng sản đang bị Hán
hóa”, “Việt Nam sẽ bị sát nhập vào Trung Quốc”. Có một điều chắc chắn là nếu
nước ta chuyển sang chống Trung Quốc như trong giai đoạn 1979-1989 thì chẳng
bao giờ chúng theo ta chống Trung Quốc đâu. Những người vì nhẹ dạ cả tin hãy
tỉnh ngộ đi! Chúng ta đoàn kết, thống nhất để lộ bản mặt xấu xa và đê hèn của
các tổ chức phản động lưu vong ở nước người và lũ phản phúc đang làm tay sai
cho chúng ở trong nước như tên giặc Tuấn Khanh./.
Đăng nhận xét