Hãng nghiên cứu và phân tích Economist Intelligence Unit (EIU) có trụ sở chính tại Vương quốc Anh mới đây đã công bố báo cáo chỉ số dân chủ năm 2021, trong đó xếp Việt Nam vào "nhóm nước phi dân chủ, độc tài".
Sau
đó vài ngày, Tổ chức Theo dõi nhân quyền Human Rights Watch (HRW) có trụ sở tại
Hoa Kỳ cũng đưa ra báo cáo cho rằng, chính quyền Việt Nam sách nhiễu và giam
giữ nhiều "nhà hoạt động" trong hai thập kỷ qua. Chỉ chờ có thế, một
số báo, đài nước ngoài thiếu thiện chí với Việt Nam lại dồn dập đưa ra cái gọi
là "phân tích", "luận giải", "góc nhìn"... Thật
nực cười, hành động của họ gợi nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn "Thầy bói xem
voi".
1. Một
mũi tên hướng nhiều đích
Đầu
tiên phải khẳng định, báo cáo của EIU là sai lầm và bịa đặt, đúng như đánh giá
của nhiều chuyên gia nghiên cứu chính trị: “Họ chỉ thấy cây mà... cố tình không
thấy rừng”. Báo cáo cũng tiếp tục ca ngợi cái gọi là thành tích “dân chủ phương
Tây” trong khi hầu hết các giá trị “dân chủ xã hội chủ nghĩa (XHCN)” bị bỏ qua.
Các nước một đảng lãnh đạo hoặc Đảng Cộng sản lãnh đạo, các nước XHCN hoặc theo
thiên hướng XHCN đều bị báo cáo này xếp vào nhóm điểm số dân chủ rất thấp mà
điển hình như: Việt Nam, Trung Quốc, Lào, Cuba...
Điều
này không khó hiểu bởi bảng xếp hạng mà tổ chức này đưa ra dựa trên các tiêu
chí rất thiếu tính thuyết phục, với mục đích chính trị là chủ đạo như tiêu chí:
Tỷ lệ tham gia chính trị, quyền tự do cá nhân với thể chế đa nguyên, đa đảng là
cốt lõi... Còn báo cáo của Tổ chức Theo dõi nhân quyền cho rằng, các “nhà hoạt
động” bị chính quyền Việt Nam sách nhiễu và giam giữ nhiều. Họ là những người
“bất đồng chính kiến”, “tù nhân chính trị”, “đấu tranh vì dân chủ”... Tên tuổi
những cá nhân đó vẫn khá quen thuộc, như: Phạm Thị Đoan Trang, Cấn Thị Thêu,
Trịnh Bá Tư, Trịnh Bá Phương... Thực tế ai cũng biết rằng, những cá nhân này đã
vi phạm pháp luật Việt Nam và bị xử lý theo chế tài pháp luật Việt Nam một cách
công bằng.
Nghiên
cứu báo cáo chỉ số dân chủ mà EIU đưa ra thấy rõ, những kết quả khảo sát theo
các hạng mục nêu trên không có nguồn trích dẫn và không được kiểm chứng rõ
ràng. Mục đích của họ không chỉ chống phá Việt Nam mà còn nhằm phá hoại các
nước XHCN và một số nước có phong trào cánh tả hiện nay. Và đương nhiên, nó
phục vụ cho mưu đồ của các nước phương Tây. Chỉ cần xem động thái của truyền
thông phương Tây khi các báo cáo này xuất hiện có thể thấy, họ như “bắt được
vàng”, tiền hô hậu ủng rầm rộ. Hệ thống truyền thông của phương Tây chiếm
khoảng 80% lượng truyền thông của thế giới và làm mưa làm gió trong nhiều thập
niên qua.
Từ
lâu, truyền thông phương Tây không đơn thuần là nguồn cung cấp thông tin cho
độc giả mà đã tham gia rất tích cực vào việc kích động các cuộc xung đột, “cách
mạng màu” trên thế giới. Họ cũng rất có kinh nghiệm trong việc kích động nhân
dân tại chính nội bộ các nước mà họ không ưa, tiếp tay cho các tổ chức phản
động trong và ngoài nước chống phá Việt Nam. Song song với đó, một số nước
phương Tây luôn dùng kết quả từ những số liệu báo cáo thiếu khách quan này phục
vụ cho những cuộc mặc cả, chèn ép nước khác, trong đó nổi bật nhất là vấn đề
dân chủ, nhân quyền để thực hiện ý đồ của họ.
Việt
Nam cũng như nhiều quốc gia khác không chấp nhận việc một số quốc gia hay tổ
chức quốc tế luôn tự cho mình cái quyền dùng các yêu cầu dân chủ, nhân quyền mà
phương Tây tự đặt ra để đòi hỏi nước khác phải lấy đó làm tiêu chuẩn. Trong các
tiêu chí để xếp hạng chỉ số dân chủ, EIU đưa ra các tiêu chí rất thiên vị kiểu
“dân chủ phương Tây” như tỷ lệ tham gia chính trị, quyền tự do cá nhân, trong
đó chủ đạo là vấn đề thể chế đa nguyên, đa đảng để rồi dễ dàng đi đến xếp hạng
Việt Nam vào nhóm nước phi dân chủ, độc tài.
Trên
thực tế, việc đưa ra các "giá trị phương Tây" cũng là khiên cưỡng.
Chính tổ chức đa phương lớn nhất thế giới là Liên hợp quốc (LHQ) cũng luôn
khẳng định, các nước trên thế giới ở những trình độ phát triển khác nhau nên
không thể lấy giá trị, tiêu chuẩn của nước này áp đặt cho nước khác. Hiến
chương LHQ cũng nhấn mạnh: “Không quốc gia nào, kể cả LHQ, có quyền can thiệp
vào công việc thực chất thuộc thẩm quyền quốc gia”. Quyền con người không thể
đứng một mình tách rời, nó phải được đặt trong bối cảnh lịch sử, truyền thống
và phụ thuộc vào trình độ phát triển kinh tế, văn hóa của đất nước đó.
Điều
này đã được cộng đồng quốc tế thừa nhận thông qua Tuyên bố Vienna và Chương
trình Hành động tại Hội nghị thế giới về nhân quyền năm 1993 tại Vienna (Áo).
Tuyên bố Vienna đã khẳng định khi xem xét vấn đề nhân quyền phải luôn ghi nhớ
tính đặc thù dân tộc, khu vực và bối cảnh khác nhau về lịch sử, văn hóa và tôn
giáo...
Dù
luôn tự cho mình là dân chủ nhưng thực tế, các thiết chế dân chủ phương Tây đang
áp đặt lên toàn cầu không hề bảo đảm để quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do
nhân dân và vì nhân dân, nó chỉ thuộc về các tập đoàn tư bản, nơi chỉ chiếm 1%
dân số nhưng lại chiếm giữ phần lớn của cải, tư liệu sản xuất và quyền lực. Tuy
nhiên, EIU đã bỏ qua những yếu tố có tính lịch sử khác biệt và sự bất công hiển
nhiên đang tồn tại ở chế độ tư bản khi xếp hạng.
Và
chính họ, cùng với Tổ chức Theo dõi nhân quyền đưa ra các báo cáo này đang vi
phạm nhân quyền thì lại tự cho mình quyền đánh giá dân chủ, nhân quyền của các
nước khác. Câu chuyện ngụ ngôn về những ông thầy bói mù xem voi và thánh phán
lung tung đã được tái hiện trong việc đánh giá dân chủ, nhân quyền của một số
tổ chức phương Tây vừa nêu. Tuy nhiên, những ông thầy bói mù hình dung không
đúng về con voi, là do họ bị mù; còn một số nhà dân chủ phương Tây năm nào cũng
lăm le báo cáo nhân quyền, dân chủ, chõ miệng tanh hôi vào nội bộ nước khác,
thì khác các ông thầy bói kia ở tâm địa hiểm độc.
2. Một
đảng có mất dân chủ không?
EIU
đưa ra những tiêu chí rất mù mờ, cho rằng đa nguyên, đa đảng là dân chủ, còn
một đảng, nhất nguyên là mất dân chủ, độc tài, là rất thiếu căn cứ. Thực tiễn
các quốc gia trên thế giới cho thấy, vấn đề một đảng hay đa đảng không nói lên
được đất nước đó có dân chủ hay mất dân chủ. Có những quốc gia rất nhiều đảng
phái nhưng vẫn là quốc gia dân chủ thấp, quyền con người không được bảo đảm,
lợi ích chỉ nằm trong tay một bộ phận giàu có. Ngược lại, một số quốc gia chỉ
có một đảng lãnh đạo nhưng lại là quốc gia mà người dân luôn cảm thấy hạnh
phúc. Đại dịch Covid-19 đang phơi bày tất cả mặt trái, những bất công của chế
độ tư bản chủ nghĩa khi mà cuộc khủng hoảng diễn ra cả về kinh tế, chính trị và
y tế, xã hội. Đời sống của đa số người lao động bị giảm sút nghiêm trọng, thất
nghiệp gia tăng, trong khi số lượng tỷ phú đô-la lại tăng mạnh, khoảng cách
giàu nghèo ngày càng lớn.
Điều
này đang làm trầm trọng thêm những mâu thuẫn, xung đột, làn sóng biểu tình, bãi
công diễn ra mạnh mẽ ở những nước tự cho mình là tự do, dân chủ. Nếu thực sự
khách quan để đưa ra được một báo cáo có tính thuyết phục, có giá trị cho nhân
loại, EIU cần khảo sát, chấm điểm ở các tiêu chí như: Bản chất của đảng lãnh
đạo chính trị đó là gì? Cách mạng hay không cách mạng? Mục tiêu cầm quyền của
đảng đó ra sao? Đảng đó có vì nhân dân, đại diện, bảo vệ quyền và lợi ích cho
đa số nhân dân hay không?...
Tổng
Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bài viết: “Một số vấn đề lý luận và thực tiễn về
chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam” được các cơ
quan báo chí đăng tải tháng 5/2021, khi phân tích về các thiết chế dân chủ theo
công thức "dân chủ tự do" mà phương Tây ra sức quảng bá, áp đặt, đã
chỉ rõ: “Sự rêu rao bình đẳng về quyền nhưng không kèm theo sự bình đẳng về
điều kiện để thực hiện các quyền đó đã dẫn đến dân chủ vẫn chỉ là hình thức,
trống rỗng mà không thực chất. Trong đời sống chính trị, một khi quyền lực của
đồng tiền chi phối thì quyền lực của nhân dân sẽ bị lấn át. Vì vậy mà tại các
nước tư bản phát triển, các cuộc bầu cử được gọi là "tự do",
"dân chủ" dù có thể thay đổi chính phủ nhưng không thể thay đổi được
các thế lực thống trị; đằng sau hệ thống đa đảng trên thực tế vẫn là sự chuyên
chế của các tập đoàn tư bản”.
Ở
khía cạnh khác, EIU có lẽ chưa hiểu thực tế về Việt Nam hoặc đang bị thế lực
nào đó làm cho họ có cái nhìn thiếu công bằng. Họ hoàn toàn phớt lờ một sự
thật, đối với dân tộc Việt Nam, việc duy nhất Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền
nhưng đó lại là nguyện vọng chính đáng, là sự lựa chọn của cả dân tộc, nó phù
hợp với thực tế, hoàn cảnh Việt Nam.
Ngược
dòng lịch sử, ở Việt Nam, trong suốt những năm thực dân đô hộ, nhiều tổ chức,
đảng phái giương cao ngọn cờ giải phóng dân tộc nhưng rồi đều bế tắc, thất bại.
Họ thiếu cái gì trong đó? Thiếu đội tiền phong lãnh đạo, thiếu lực lượng, thiếu
lý luận soi đường... Các nhà nghiên cứu luận giải, chủ nghĩa tư bản Pháp với
giai cấp tư sản thống trị xâm lược Việt Nam thì cho dù các ngọn cờ của phong
kiến, nông dân hay trí thức... tiến hành phong trào giải phóng dân tộc sẽ khó
có thể thành công, bởi họ không đại diện cho lực lượng sản xuất tiến bộ nhất
của thời đại. Lực lượng tiến bộ nhất của thời đại đó phải là giai cấp công
nhân; và giai cấp tư sản chỉ có thể bị đánh đổ bởi giai cấp công nhân.
Là
một sự lựa chọn tất yếu của lịch sử, phù hợp với xu thế phát triển của thời
đại, trong bối cảnh ấy, Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời, hội tụ trong mình đầy đủ
các yếu tố để lãnh trọn sứ mệnh lãnh đạo cách mạng thành công, giải phóng dân
tộc, đưa đất nước tiến lên con đường XHCN, xây dựng đất nước ngày một phồn
vinh.
Chỉ
nói riêng về bản chất dân chủ của thể chế chính trị Việt Nam qua hơn 92 năm
Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo thấy rõ: Mô hình chính trị và cơ chế vận hành
tổng quát là Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý và nhân dân làm chủ. Dân chủ là
bản chất của chế độ XHCN, vừa là mục tiêu, vừa là động lực của công cuộc xây
dựng đất nước; xây dựng nền dân chủ XHCN, bảo đảm quyền lực thực sự thuộc về
nhân dân được xác định là một nhiệm vụ trọng yếu, lâu dài của cách mạng Việt
Nam. Trên thực tế, Đảng ta luôn nhận thức rất rõ vấn đề thực hành dân chủ, dân
chủ ngay chính trong nội bộ Đảng và thực hiện tốt nhất quyền dân chủ thuộc về
nhân dân. Đảng luôn tôn trọng và phát huy quyền làm chủ của nhân dân, chịu sự
giám sát của nhân dân.
Để
đội ngũ đảng viên và tổ chức đảng hoàn thành sứ mệnh cao cả, Đảng đã thường
xuyên tự đổi mới, tự chỉnh đốn, tự thanh lọc chính đội ngũ cán bộ yếu kém của
mình. Đảng cũng không bao giờ giấu giếm khuyết điểm mà sẵn sàng thừa nhận, chỉ
ra thiếu sót, yếu kém của mình để sửa chữa. Đảng ta cũng không bao giờ tự mãn,
dừng lại, say sưa với chiến thắng mà quên đi hay không nhận thấy những nguy cơ
làm hư hỏng chính mình. Thực tiễn việc xử lý hàng loạt tổ chức đảng và đảng
viên có sai phạm, cùng việc ban hành những quy chế, quy định khắt khe của Đảng
để mọi đảng viên phải rèn luyện, phấn đấu, tự răn mình bao năm qua đã chứng
minh điều đó./.
St
Đăng nhận xét