Tại
phiên thảo luận chiều 26/5/2020 về dự án Luật Đầu tư (sửa đổi), có hai luồng ý
kiến cấm và không cấm về dịch vụ kinh doanh đòi nợ thuê.
Theo báo cáo giải trình, tiếp thu, chỉnh lý
dự án Luật Đầu tư (sửa đổi) của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, việc cấm đầu tư kinh
doanh dịch vụ đòi nợ có hai luồng ý kiến khác nhau. Nhiều ý kiến đề nghị không
nên cấm "kinh doanh dịch vụ đòi nợ", vì đây là vấn đề thị trường. Cần
quy định điều kiện kinh doanh chế tài quản lý chặt chẽ hơn, tăng cường hệ thống
Tòa án, các tổ chức hòa giải các cấp, tránh vấn đề xã hội phát sinh.
Một số ý kiến tán thành với Tờ trình của
Chính phủ, cấm "kinh doanh dịch vụ đòi nợ" vì thời gian qua có nhiều
doanh nghiệp lợi dụng việc kinh doanh dịch vụ này để biến tướng thành các băng
nhóm cưỡng đoạt tài sản, cho vay nặng lãi, hoạt động tín dụng đen gây mất an
ninh, trật tự, an toàn xã hội, gây áp lực lên con nợ dẫn tới nhiều hệ lụy.
Về vấn đề này, do còn nhiều ý kiến
khác nhau, Ủy ban Thường vụ Quốc hội xin trình hai phương án để Quốc
hội xem xét, quyết định. Phương án 1 là cấm kinh doanh dịch vụ đòi nợ;
Phương án 2 là tiếp thu ý kiến đại biểu Quốc hội không quy định cấm kinh doanh
dịch vụ đòi nợ.
Thảo luận về dự án
luật, đại biểu Trần Văn Tiến (Vĩnh Phúc) ủng hộ phương án cấm dịch vụ kinh
doanh đòi nợ. Theo ông Tiến, loại hình này đã biến tướng, đã gây bức xúc nhức
nhối cho xã hội. Tuy nhiên, do quy định về Luât đầu tư hiện hành, nghề kinh
doanh dịch vụ đòi nợ thuộc kinh doanh đầu tư có điều kiện nên nếu xóa bỏ sẽ ảnh
hưởng không nhỏ tới những đơn vị đang hoạt động.
Từ đó đại biểu Tiến đề xuất phải
đánh giá tác động chính sách, nghiên cứu bổ sung, hỗ trợ khi dịch vụ này chấm
dứt hoạt động.
Một số ý kiến của đại biểu cũng cho rằng dịch vụ đòi nợ biến tướng, trở
thành hoạt động của các băng nhóm, xã hội đen, đe dọa tính mạng người dân, trật
tự an toàn xã hội, nên việc cấm dịch vụ này là hoàn toàn hợp lý.
Ở chiều ngược lại, đại
biểu Mai
Hồng Hải (Hải Phòng) lại nêu quan điểm không nên cấm dịch vụ kinh doanh đòi nợ.
Theo ông Hải, cả ý kiến đồng tình cấm và không đồng tình đều có những lý lẽ rất
thuyết phục, trong khi Uỷ ban Thường vụ Quốc hội đưa ra hai phương án, nhưng
không bày tỏ quan điểm chọn phương án nào.
Vị đại biểu Hải Phòng
cho rằng bên cạnh dịch vụ đòi nợ, pháp luật còn quy định nhiều cách khác nhau
về xử lý nợ như ra toà, trọng tài, mua bán nợ. Tuy nhiên, thủ tục khá phức tạp,
hiệu quả không cao. "Thậm chí khi bản án có hiệu lực, việc thi hành án
cũng rất khó khăn. Chính vì vậy, người dân tìm đến dịch vụ đòi nợ vì tính tiện
dụng và hiệu quả"- ông Hải nhấn mạnh.
Đại biểu Mai Hồng Hải cho
biết Chính phủ đã có Nghị định 104 từ rất sớm về kinh doanh dịch vụ đòi nợ,
nhưng trên thực tế hoạt động này bị lạm dụng, mang màu sắc xã hội đen. Trong
khi đó, nếu làm đúng những quy định như trong Nghị định 104 của Chính phủ thì
không đòi được nợ.
Nêu quan điểm không nên cấm dịch vụ này, ông Hải kiến nghị rà soát, sửa
đổi các quy định để tăng hiệu quả trong công tác quản lý hoạt động dịch vụ đòi
nợ, hoạt động xử lý nợ. Đồng thời, sửa đổi Nghị định 104, tăng cường và đảm bảo
hiệu lực hoạt động đối với các doanh nghiệp kinh doanh dịch vụ đòi nợ, giám sát
hoạt động của các doanh nghiệp này. Vì tính chất nhạy cảm, ông Hải kiến nghị
nên đổi tên thành ngành nghề kinh doanh thu hồi nợ.
Tham gia tranh luận
về nội dung này, đại biểu Trần Hoàng Ngân (TP
HCM) cho biết ông đăng ký tranh luận với các ý kiến của đại biểu nhưng cũng
chính là tranh luận với bản thân mình. Bởi theo ông Ngân, khi xem xét 2 phương
án mà Uỷ ban Thường vụ Quốc hội đưa ra, thì cả 2 đều rất khả thi. Nhưng khi ông
tham khảo luật của một số quốc gia như Mỹ, Thái Lan, Hàn Quốc thì ông cho rằng
không nên cấm dịch vụ này./.
Đăng nhận xét