Nếu bạn thường lui đến những địa điểm tâm linh tại bất kỳ đâu, sẽ thấy một hành động quen thuộc nhưng vô cùng xấu xí của đại bộ phận người Việt Nam khi đi lễ đó là: rải tiền lẻ lên ban thờ Phật, Thánh, gốc cây, giếng nước trong đình chùa, miếu mạo.
Đây
là việc làm cực kỳ mê tín dị đoan. Nạn “rải” tiền ở các cơ sở thờ tự của người
dân đã biến những đồng tiền quốc gia trở nên rẻ rúng, phản cảm.
Đấy
còn chưa kể, hành vi nhét tiền vào tay tượng, rải tiền đầy lên mặt bàn thờ, để
tiền tùy tiện khắp nơi đã làm mất đi tính thiêng liêng ở nơi thờ tự. Việc rắc
tiền quanh các bức tượng thần, thánh, Phật... đã làm “trần hóa” các đấng linh
thiêng mà người dân từ ngàn xưa đã tôn sùng.
Nó
cũng làm tầm thường văn hóa tín ngưỡng vốn là truyền thống tốt đẹp lâu đời của
chúng ta. Việc nhiều người có quan điểm, dùng tiền lẻ để được thần thánh phù hộ
độ trì cho ăn nên, làm ra là quá sai lầm.
Và
chính những quan điểm sai lệch này đã trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ sẵn
sàng lợi dụng lòng tin của tín ngưỡng để chuộc lợi tâm linh bất chấp.
Đầu
năm, nhu cầu đi lễ chùa của người dân tăng cao, dịch vụ kinh doanh đổi tiền lẻ
thu phí, “ăn chênh” tại những địa điểm ở gần cổng chùa, đình, miếu mạo,.. cũng
sôi động không kém với mức phí cao lên 35% bất chấp lệnh cấm. Từng xấp tiền được
bó lại bằng dây chun, xếp chồng lên nhau đặt cạnh món đồ khác của cửa hàng.
Tiền có mệnh giá càng thấp thì mức phí lại càng cao.
Có
một điều rất đáng nêu ra để suy nghĩ, ngày xưa, con người ta cũng đi lễ chùa,
cúng viếng nơi linh thiêng, nhưng không điên cuồng như bây giờ.
Vì
sao vậy?
Có
phải là vì không ít người hiện đại đang gặp khủng hoảng về lòng tin ở ngay
chính trong đời sống nên bấu víu vào thần thánh?
Rất
có thể như vậy, những gì đang diễn ra chung quanh ta hằng ngày cho thấy, sự giả
dối không ít, lòng trung thực khan hiếm, sự tranh giành lợi lộc gia tăng, tình
thương yêu và sự tha thứ ít ỏi. Những người mất thăng bằng về đời sống tinh
thần thì họ phải tìm một điểm tựa và hình như họ đang làm theo số đông như cách
u mê hiện nay.
Đến
đền chùa, miếu mạo, nhiều người nhét tiền vào tay Phật hay thần thánh để ngã
giá. Họ tính toán đầu tư ít tiền lẻ để mặc cả mối lợi lớn, thánh thần đâu không
thấy, chỉ thấy những “tín đồ” của lòng tham đang lao vào van xin, thậm chí như
muốn tranh cướp phúc lộc ngay cửa Phật.
Số
đông ảnh hưởng nhau, bắt chước nhau, sợ rằng nếu thiên hạ đều làm như thế mà
mình không làm theo thì bị thua thiệt. Có những người nghĩ rằng, phải làm to
hơn người khác, lễ phải hoành tráng hơn để thánh thần chú ý tới mình hơn, họ
nghĩ rằng Phật cũng toan tính lợi ích, cũng phân chia to nhỏ như họ, lễ nhỏ thì
lòng không yên, sợ Thần Phật không chứng, quở phạt vì không có tâm; sợ những
lời cầu nguyện không linh, không nghiệm.
Cách
đi lễ này khác xa với cha ông, đó là “một chén nước trong, một lòng thành kính,
một dạ vui mừng”. Nhiều người đi lễ nhưng cũng chẳng biết nơi mình đến lễ thờ
Thần, Thánh hay thờ Phật, chỉ thấy mâm cao cỗ đầy, khênh lợn quay, gà luộc vào
chùa; nhét tiền lẻ khắp các ban, bệ rồi lầm rầm khấn vái xin đủ điều.
Tất
cả những đồng tiền lẻ, mệnh giá nhỏ ấy mỗi lần đặt xuống đều được “đổi” lấy một
tâm nguyện mang lợi ích cá nhân.
Có
thể nói rằng, những hành vi trục lợi nói trên chính là biểu thị của hiện tượng
"tham nhũng tâm linh" xuất phát từ sự mưu cầu lợi ích cá nhân, thiếu
sự hiểu biết và bị lôi cuốn theo tâm lý đám đông.
Từ
đây những hành vi biến tướng được nhân rộng, trở nên phổ biến, tạo cơ hội, điều
kiện để một số tổ chức, cá nhân biến một số cơ sở thờ tự thành địa chỉ
"buôn thần, bán thánh", lợi dụng lòng tin của người dân để lừa bịp
nhằm trục lợi, thu lời.
At
Đăng nhận xét