Vừa xem hình ảnh mấy chiến sĩ Công an bám mặt cả ngày ngoài chốt, tuần tra, kiểm soát người dân tại các khu cách ly, bỗng đọc được dòng status của anh đạo diễn Nguyễn Quang Dũng mà không khỏi sôi máu. Anh cời cợt đưa ra kiến nghị, để mấy anh CSGT đi giao hàng cho dân vì "Vừa nhanh, vừa an toàn và cũng là dịp CSGT tri ân người dân bấy lâu nay đã...”. Đáng chú ý bên dưới phần bình luận, anh ta còn mỉa mai: “Tưởng tượng đang ngủ, điện thoại reng mời đồng chí xuống nhận bánh mì. Xong giao xong nói là ship đã được trừ vào những lần trước anh đã gởi anh em chúng tôi nhiều rồi, có đáng gì đâu anh.”
Hùa
với anh, một đám nghệ sĩ, trí thức, nhà báo tích xanh, tích đỏ đủ loại nhảy vào
like, vào chia sẻ, và ca tụng ý tưởng của anh đạo diễn.
Mình
thử tưởng tượng, nếu mình là một chiến sĩ đang làm nhiệm vụ này mình sẽ làm gì.
Sau nhiều ngày phải thay nhau trực chiến, tuần tra, sau bao vất vả, xa gia
đình, vợ con và cái nhận lại là những câu nói châm chọc như thế này đây. Có ai
hiểu cảm giác hẫng hụt, thất vọng như thế bao giờ chưa.
Một
cuộc chiến gian nan, kéo dài, luôn phải có những người hi sinh. Thời chiến, đó
là hi sinh xương máu, thời bình, cuộc chiến dịch bệnh đó là hi sinh thời gian,
mồ hôi, nước mắt. Và các bác sĩ, công an, bộ đội đang là những chiến sĩ trên
tuyến đầu. Đạo diễn, diễn viên, ca sỹ,… thiệt thòi duy nhất của họ là không
được đi diễn, nhưng họ còn được ở nhà, bên gia đình, ngồi điều hòa, còn những
người lính, họ phải xa gia đình, làm việc liên tục trong điều kiện thiếu thốn.
Vậy mà họ không những không được cảm thông, mà còn bị đem ra cho một đám vô
công rồi nghề làm trò mua vui, trêu đùa. /.
Đăng nhận xét