"Đừng có đụng vào nghệ sỹ" - câu nói của một nghệ sỹ dằn mặt trên trang facebook cá nhân tự nhiên biến nghề "nghệ sỹ" thành một cái gì đó rất nguy hiểm và này nọ. Nó giống như kiểu 1 ngôi đền kỳ bí mà ai có đụng vào sẽ phải chịu báo ứng. Từ những phát ngôn, lối hành xử của nhiều người được gọi là "nghệ sỹ", cho thấy quả thật nhiều "nghệ sỹ" ở đất nước này hết sức kỳ lạ!
Một
số "nghệ sỹ" thì rất thích nói chuyện về chính trị, họ bàn vanh vách
về bầu cử Tổng thống Mỹ rồi đem so với thể chế ở Việt Nam, nói chuyện biểu
tình, dân chủ, nhân quyền, họ đọc một vài mẩu tin từ báo chí rồi rộ lên phong
trào "Pray for Hong Kong" khắp các diễn đàn mạng.
Một
số khác thì khóc cho mọi nỗi đau, nhà thờ đức bà Pari cháy thì họ bật dậy giữa
đêm khuya, hoảng hốt không tin vào mắt mình, khóc thầm lặng lẽ, có người thì
vội bay sang tận Pháp, có người thì lại Pray for Paris. Cùng năm ấy, rừng 3 tỉnh
Thanh - Nghệ - Tĩnh cháy dữ dội, chẳng ai Pray for... cả.
Một
số người khác nữa lại học theo báo lá cải, họ tung tin bịa đặt về dịch bệnh,
đưa thông tin sai lệch về Covid-19, ho gieo rắc sự lo lắng trong cộng đồng và
khi bị xử lý thì nhiều người đã im lặng chẳng 1 lời đính chính.
Giang
hồ thì thích làm nghệ sỹ, nghệ sỹ lại có máu giang hồ. Phú Lê, Khá Bánh, Huấn
Hoa Hồng... thi nhau ra MV, đóng phim bất chấp kiểm duyệt, tự nhiên trở thành
hiện tượng mạng, đi đâu cũng có người săn đón, chụp hình thú vị, còn một số
người là "nghệ sỹ" thì lại ăn nói ngông cuồng, coi thường pháp luật,
xem nhẹ kỷ cương, chính quyền nhà nước. Họ ngáo quyền lực và coi những phát
ngôn trên mạng xã hội là một thứ vũ khí lấn át mọi lẽ phải. Thậm chí có ca sỹ
còn ngang nhiên đăng trên facebook thưởng tiền cho ai đi hành hung theo ý mình!
Đó là những việc làm hết sức ngang ngược!
Chưa
kể đến một số "nghệ sỹ" lại lấn sân sang làm từ thiện. Nhưng khi ngáo
quyền lực đã lên đến đỉnh điểm, mù quáng bởi sự tung hô, mờ mắt vì những lợi ích
từ quảng cáo, truyền thông... họ coi thường Nhà nước, coi thường chính quyền
địa phương, họ nâng họ lên quá cao mà hạ thấp chính quyền, quân đội, họ bất
chấp đạo lý, bất chấp lẽ phải, bất chấp luôn cả những kiến thức cơ bản nhất của
mọi ngành nghề, lấn sân sang kế toán, kiểm toán, luật sư, bác sỹ... và nếu có
ai đó chỉ trích họ sẽ ngay lập tức bị chụp mũ "anti".
Có
vẻ so với nhiều quốc gia khác, việc làm "nghệ sỹ" ở Việt Nam quá dễ,
nếu như nhiều nghệ sỹ phải vất vả rèn luyện để thành danh thì cũng có một số có
thể không học hành gì, nổi tiếng thông qua scandal, mạng xã hội và ngồi chễm
trệ chung mâm với các nghệ sỹ khác, họ vẫn hiên ngang đi "giỗ Tổ" mỗi
khi đến ngày và tạo ra những tác phẩm không có nhiều giá trị. Đó là một điều
rất đáng buồn./.
Đăng nhận xét