Lâu lắm rồi, chúng ta mới trải qua thứ cảm giác này. Thứ cảm giác lo sợ đã đeo bám không chỉ Việt Nam mà toàn thế giới trong suốt 1 năm qua.
Lâu
lắm rồi, chúng ta không còn nhận những thông báo khẩn, những lịch trình dày đặc
để rồi phải cố nhớ lại xem mình đã từng đặt chân qua những địa điểm đó bao
giờ..
Chúng
ta đã hơn 1 lần sắp tuyên bố chiến thắng đại dịch và cũng hơn 1 lần thấp thỏm,
lo âu vì những cá nhân là mầm mống cho việc lây nhiễm cộng đồng.
Không
ai muốn mình mắc bệnh cả và các bệnh nhân cũng không phải đối tượng để truy
cứu, đổ lỗi. Nhưng điều đáng nói là có vẻ như chúng ta đã quá chủ quan với thứ
Virus đã và đang còn khiến nhiều đất nước phát triển hơn chúng ta cả chục lần,
đi trước chúng ta cả trăm năm phải lao đao, vật lộn.
Việt
Nam hết dịch - không đồng nghĩa với việc cứ về đến Việt Nam là bạn sẽ có 1 lớp
bảo vệ vô hình nào đó mà virus phải tự khắc triệt tiêu. Lớp bảo vệ đó được hình
thành từ sự nỗ lực của các ban ngành, Bộ y tế và chính ý thức của hơn 90 triệu
người.
Nhiều
người đặt ra câu hỏi, tại sao Việt Nam không thể kiểm soát triệt để đại dịch dù
đã 2 lần gần như chúng ta đã chiến thắng vẻ vang? Nhưng họ lại không tự hỏi bản
thân đã thực hiện tốt và đầy đủ những yêu cầu phòng dịch đã được đề ra từ những
ngày đầu cuộc chiến.
Giờ
ra đường, cửa hiệu, nhà hàng đông đúc. Khác với đợt cách ly. Giờ ra đường,
người ta cũng không đeo khẩu trang, không rửa tay cẩn thận như trước nữa. Khác
với đợt cách ly.
Vậy
thay bằng chờ đợi 1 loại vacxin được bán đại trà trên thế giới sao không tự
nâng cao ý thức của mình? Vì chẳng liều thuốc nào mạnh hơn "ý thức"
cả. Một xã hội khỏe mạnh luôn được hình thành từ những cá nhân mạnh khỏe. Và 1
cá nhân mạnh khỏe chính là khi chúng ta biết cách tự bảo vệ bản thân mình.
Mọi
người đừng hoang mang, lo lắng quá. Tất cả vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Hãy
làm tốt việc của bản thân mình: Rửa tay, đeo khẩu trang,... đầy đủ.
Đăng nhận xét