Đối với
những người luôn miệng “Sống chết có số” và tự hào vì họ không cần đeo khẩu
trang, cứ thế xuống đường đi lại lung tung, tự tin rằng sức khỏe của họ miễn
nhiễm với virus thì mình xin có vài lời thế này:
1. Báo chí hôm nọ đưa tin cầu thủ đá cho
giải hạng nhất của Trung Quốc vừa bị nhiễm corona. Nhiều bác sĩ sống lành mạnh
vẫn nhiễm corona. Và ngay cả một vận động viên thể hình 10 năm không ốm cũng đã
qua đời vì corona. Nếu ai khẳng định sức khỏe được miễn nhiễm với corona chắc
có tố chất “Người Dơi”, vì xưa nay chỉ có dơi mới miễn nhiễm với Ebola, Mers,
Sarc và Covid19, để mình giới thiệu các “Người Dơi” cho WHO làm nghiên cứu khoa
học.
2. Nếu mình nhiễm virus, dẫu không chết,
cũng vẫn phải nằm cách ly cả tháng trong viện, khỏi rồi khỏe như voi vẫn chưa được
ra nếu chưa đủ xét nghiệm 4 lần âm tính.
3. Nếu nhiễm virus, mình không chết nhưng
lây sang cho con nhỏ, bố mẹ già. Các cụ 70, 80 người đầy bệnh, thêm cú virus
nữa là dễ đi, cuối cùng đời đang vui lại phải làm đám ma cho bố mẹ không.
4. Có
những người sống một mình, không bà con thân thích, bảo tôi không có ai để mà
lây, nhưng 1 người bị virus sẽ lây sang cho cả cộng đồng, chờ đến lúc ho sù sụ,
khó thở mới biết mình dương tính thì đã có cả tuần trời lây nhiễm cho người
khác rồi. Cả thế giới điên đảo vì virus, có những trận virus càn quét khiến cả
triệu người chết làm kinh tế cả thế giới kiệt quệ có phần của những ông “sống
chết có số” mà ra. Nếu cả nước bị nhiễm virus mỗi mình mình không sao thì cũng
không vội mừng vì kinh tế thế nào cũng kiệt quệ và lạm phát. Lúc đó người giàu
cũng phá sản còn người nghèo chỉ còn nước chết đói.
5. “Mình có ở tâm dịch đâu mà sợ”. Việc bất
cẩn sẽ góp phần biến quốc gia thành tâm dịch. Nên nhớ, tất cả những đại họa
virus trong lịch sử đều lây từ một người mà ra.
6. “Việt
Nam chữa khỏi bệnh cho người nhiễm rồi đấy thôi”. Lý do bệnh nhân Vũ Hán chết
nhiều là vì bệnh viện tải không xuể. Nếu trăm người, nghìn người cần dùng máy
thở may ra còn đủ, còn vài vạn người, vài trăm ngàn người thì tự cố mà thở. Bệnh
nhân xếp hàng vài ngày không đến lượt, chờ lúc tới lượt thì khéo nhập viện một
lúc là chết. Các trang thiết bị cũng không thể chuyển từ các bệnh viện tỉnh
khác vì chính người ta cũng đang cần. Nếu ai đi Trung Quốc nhiều thì biết các
thành phố lớn của Trung Quốc, cơ sở vật chất nhiều phần cũng không kém gì Âu Mỹ,
thế mà còn chết như ngả rạ. Trong khi bệnh viện mình thường ngày chưa dịch dọt
gì bệnh nhân đã phải lê la hành lang vì quá tải. Việt Nam mà vào tâm dịch như
Vũ Hán thì… thôi chả dám nghĩ đến nữa. Còn hiện giờ là đang cả bệnh viện tập
trung vào chữa cho 1người. Bệnh nhân còn được cả cục trưởng đến thăm hỏi. Y như
nhà con một thì cả hai họ tập trung vào xúc cho ăn, nhà đông con thôi để chân đất
mà chạy rông.
Mình sợ
nhất cái câu “Sống chết có số” đấy. Ở Trung Quốc giờ mà cứ sống chết có số sợ
quái gì rồi lên mạng hô hào đừng đeo khẩu trang là bị bắt bỏ tù ngay và luôn ấy,
chưa kể bị toàn dân ghét thậm tệ. Bạn mình ở Moscow vừa kể hôm qua đang đi tàu
điện ngầm có một nhóm châu Á nghịch ngợm, một ông lăn đùng ra giả vờ ngất xong
những ông xung quanh kêu lên Corona rồi. Thế là thiên hạ giẫm đạp lên nhau mà
chạy. Lập tức anh chàng nghịch dại đó bị công an đến còng tay áp tải đi và khả
năng sẽ phải đối diện với mức án cao nhất là 5 năm tù.
ST.
Đăng nhận xét