Trong bất kỳ thời điểm lịch sử nào, dù xã hội có phát triển và đổi thay, "tôn sư trọng đạo" vẫn là một truyền thống, một nét đẹp trong văn hóa của dân tộc Việt Nam.
Vai
trò của người thầy luôn được đề cao và coi trọng, hình ảnh người thầy giáo luôn
tiêu biểu trong mọi tầng lớp của xã hội, và nghề giáo được thừa nhận là nghề
cao quý nhất trong các nghề cao quý.
Trong
ba vị trí đặc biệt quan trọng của xã hội Việt xưa “Quân - Sư - Phụ”, thì
"Thầy" chỉ đứng sau "Vua" và trên cả "Cha mẹ".
Vai trò của người thầy được khẳng định qua ca dao, tục ngữ: "Không thầy đố
mày làm nên", "Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy"... Thầy là người được
xã hội đặc biệt coi trọng và tôn vinh, là người mà nhân dân gửi gắm niềm tin,
giúp con em họ học hành mà thành tài. Thầy giáo là biểu tượng thiêng liêng cho
sự học, là “khuôn vàng thước ngọc” của đạo đức, nhân cách để học trò noi theo,
để trở thành người có đức, có nhân, có tài đứng ra giúp nước.
Đạo
lý thầy-trò là một trong những đạo lý thiêng liêng nhất của con người. Cũng như
đạo trung của dân với nước và đạo hiếu của con cái đối với cha mẹ, đạo lý
thầy-trò góp phần tạo nên bản sắc văn hóa của dân tộc và cốt cách con người
Việt Nam.
Trong
tuyền thống Việt Nam, thầy giáo luôn hết mình dạy dỗ, không chỉ truyền tải kiến
thức cho học trò, mà còn luôn giữ lòng thanh cao để làm gương cho học trò. Còn
học trò cũng phải giữ đúng “đạo học trò”, nhất mực coi trọng những lời dạy bảo
của thầy, chăm chỉ học tập và ứng xử cho phải đạo. Nếu phạm lỗi phải biết kính
cẩn xin lỗi và sửa chữa lỗi lầm. Vì vậy, nước ta mới có nhiều thầy giỏi, trò
tài, tạo nên lịch sử vẻ vang hàng nghìn năm văn hiến.
Người
thầy được xã hội tôn vinh nhưng trọng trách mà xã hội đặt ra cho người thầy
cũng hết sức nặng nề. Trò không ngừng học, người thầy cũng phải không ngừng tự
làm mới mình để đủ sức khai sáng, khơi nguồn cho thế hệ trẻ theo đà tiến bộ của
văn hóa xã hội và khoa học kỹ thuật hiện đại.
Ngày
nay, đạo thầy-trò truyền thống vẫn được giữ gìn và phát huy. Từ sau Cách mạng
tháng Tám 1945 đến trước lúc đi xa, Bác Hồ luôn luôn chăm lo cho sự nghiệp giáo
dục đào tạo, quan tâm đến công tác và đời sống của các nhà giáo. Những dịp khai
trường và kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam, Bác thường gửi thư khen ngợi, nhắc
nhở nhiệm vụ của các cô giáo, thầy giáo, hoặc đến thăm các trường học.
Điều
đặc biệt làm cho các nhà giáo vô cùng xúc động, thấm thía, như Bác Hồ khẳng
định: “Người thầy giáo tốt - thầy giáo xứng đáng là thầy giáo - là người vẻ
vang nhất... Người thầy giáo tốt là những anh hùng vô danh” (Bài nói chuyện của
Bác tại Trường đại học Sư phạm Hà Nội ngày 21.10.1964)
Trong
xã hội ngày nay, mặc dù khoa học kỹ thuật phát triển, nhiều yếu tố hiện đại,
tiện ích có thể tham gia vào quá trình giáo dục con người, nhưng vẫn không gì
có thể thay thế được vị trí đặc biệt quan trọng của thầy-cô giáo. Bởi lẽ, dù xã
hội có phát triển như thế nào đi nữa, người thầy vẫn luôn là biểu tượng cho
nhân cách, chuẩn mực đạo đức và là người truyền vào tâm hồn học trò những điều
tốt đẹp, gieo mầm thiện để nhân lên những điều thiện trong tâm căn mỗi học trò.
Thầy
là người truyền lửa ham học cho học trò, khơi lên trong các em những ước mơ,
hoài bão để thổi bùng lên những khát vọng cao đẹp trong tương lai; là người
định hướng tri thức để học trò khám phá, tìm tòi tri thức. Để làm được những
điều đó, khi xã hội phát triển, khoa học công nghệ đạt được những thành tựu to
lớn, người thầy càng phải không ngừng học tập, trau dồi chuyên môn, nghiệp vụ
để bắt kịp với thời đại, đáp ứng được những nhu cầu đổi mới cũng như học tập
ngày càng cao của học sinh.
Chính
vì thế, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” trong xã hội ngày nay không khác xưa là
mấy, vẫn vẹn nguyên giá trị về sự kính trọng người thầy, coi trọng sự học. Tuy
nhiên, việc kính yêu, biết ơn thầy cô giáo ngày nay cũng có phần thay đổi so
với xưa kia. Khoảng cách giữa thầy và trò đã gần gũi, thân thiện hơn, không còn
bị chi phối bởi những giáo lý nghiêm ngặt như trong xã hội xưa. Những quy định
về lễ nghĩa giúp học trò có thể thể hiện sự kính trọng thầy cô bằng nhiều cách
khác nhau.
Tuy
nhiên, khi những giá trị kinh tế thị trường và mặt trái của công cuộc mở cửa
tác động mạnh mẽ đến mọi mặt đời sống xã hội, đạo lý thầy-trò đã và đang có
nhiều biểu hiện suy yếu đáng báo động. Một bộ phận giáo viên chất lượng chuyên
môn chưa đáp ứng được yêu cầu. Một số ít giáo viên và cán bộ quản lý giáo dục
có những vi phạm về phẩm chất đạo đức, lối sống và cả đạo thầy-trò.
Bên
cạnh đó, do “bệnh thành tích”, không ít học sinh, sinh viên lười biếng học
hành, không quý trọng tri thức văn hóa-khoa học; nhiều học sinh, sinh viên có
lối sống thực dụng thấp kém, quậy phá trong trường và ngoài xã hội, coi thường
lễ nghĩa và cả hành hung thầy, cô. Những hành động này cho thấy giá trị đạo đức
trong giáo dục có hiện tượng xuống cấp. Tình trạng này cần được sự can thiệp
mạnh mẽ của các nhà quản lý, của nhà trường, gia đình và cả toàn xã hội nhằm
bồi đắp đạo lý thầy-trò và phấn đấu nâng cao chất lượng giáo dục đào tạo toàn
diện.
Những
hiện tượng nêu trên chỉ là cá biệt. Và truyền thống “Tôn sư trọng đạo” dù ở
ngày xưa hay hôm nay và mãi mãi mai sau vẫn là một nét đẹp của dân tộc Việt
Nam, là thước đo của sự phát triển bền vững của văn hóa Việt.
Đăng nhận xét