Đọc
đoạn status của Nguyễn Lân Thắng, tôi lại thấy thương cho dòng họ Nguyễn Lân.
Một dòng họ giàu truyền thống vào bậc nhất Việt Nam, với 8 người con đều là
giáo sư, phó giáo sư, tiến sỹ,… tự nhiên lại sinh ra một kẻ quái thai như
Nguyễn Lân Thắng. Một kẻ cũng được ăn học đàng hoàng, nhưng không chịu đóng góp
cho đất nước, lại chọn con đường dân chủ, phá hoại sự bình yên của đất nước.
Trên cõi đời này, không có gì nhục nhã bằng sự chối bỏ quê hương, dân tộc, tự
nhục về dòng máu chảy trong con người mình.
Đọc
đoạn status của Thắng, người ta hiểu anh ta cuồng Mỹ và dân chủ phương Tây như
thế nào. Nhưng thử hỏi, nếu một kẻ như Nguyễn Lân Thắng đạt được giấc mơ sang
Mỹ bây giờ, số phận anh ta như thế nào, có khác gì với Bùi Kim Thành, Nguyễn
Văn Hải hay Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hay không? Tôi chắc rằng không, cuộc đời của
Thắng sẽ bế tắc y như đám bạn bè của hắn, vì thực tế nước Mỹ không phải dành
cho hắn. Không ngoại ngữ, không nghề nghiệp, không nhà cửa, liệu nước Mỹ có
chịu nhận và nuôi một kẻ ăn bám như Thắng hay không, chắc chắn là không. Y sẽ
sống vạ vật, ăn bám vào mấy tổ chức phản động, nhưng rồi y sẽ vứt ra đường
không thương tiếc khi đã hết giá trị lợi dụng. Hãy nhìn những tấm gương dân chủ
viên Việt Nam sang Mỹ, có ai có cuộc sống sung sướng như ở Mỹ hay không? Bùi
Kim Thành phải nhặt rác để kiếm sống, blogger Điếu cày Nguyễn Văn Hải lặn không
tăm tích và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh phải cay đắng thừa nhận trên mạng xã hội rằng
nước Mỹ không như mơ ước.
Người
Việt Nam ai cũng có tổ tiên, dòng họ để tự hào rằng mình là "con
cháu Đại Việt", "con Lạc, cháu Hồng", nhưng khi nhắc tới
Thắng như một lời cảnh tỉnh để mỗi chúng ta có trách nhiệm cao hơn
trong giáo dục con cháu, đừng để sinh ra những kẻ phản phúc, phản chủ,
phản lại gia đình, quê hương, đất nước, tự nhục và bất hảo như tên
Nguyễn Lân Thắng này./.
Đăng nhận xét