Nguyễn Lân Thắng sinh ngày 18/12/1975, là cháu nội của cố Giáo sư Nguyễn Lân – người thầy về tâm lý giáo dục và có công rất lớn trong việc xây dựng bộ môn và khoa tâm lí học, giáo dục học của hệ thống các trường Sư phạm ở Việt Nam; là con của Phó Giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Lân Tráng, giảng viên bộ môn Hệ thống điện, khoa Điện, trường Đại học Bách khoa Hà Nội; là cháu của Giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Lân Dũng, Giám đốc Trung tâm vi sinh vật học ứng dụng, đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa X, XI, XII, giảng viên khoa Sinh học trường Đại học Khoa học tự nhiên – Đại học Quốc gia Hà Nội.

Sinh ra trong một gia đình được tôn vinh là một trong số những dòng họ đáng ngưỡng mộ nhất Việt Nam bởi tất cả những người bác, cô, chú ruột, dâu, rể của dòng họ Nguyễn Lân đều là giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ có truyền thống hiếu học, đã có nhiều đóng góp to lớn cho sự nghiệp xây dựng và phát triển đất nước nhưng ngoài tấm bằng kỹ sư của đại học kiến trúc Hà Nội thì sự nghiệp của Nguyễn Lân Thắng không có gì nổi trội. Thay vì tiếp bước truyền thống gia đình, dùi mài kinh sử, đi theo con đường học tập, nghiên cứu khoa học, Nguyễn Lân Thắng đã chọn cho mình một con đường rất riêng – con đường trở thành một kẻ chống phá dưới danh nghĩa đấu tranh dân chủ.

Tham gia làng “dân chủ” với 2 bàn tay trắng, không tài năng cũng chẳng ngoại ngữ, nhưng nhiều nhà dân chủ ngày ngày lăn lê ngoài đường ăn vạ chưa chắc đã được sủng ái bằng Thắng. Điều này cũng dễ hiểu vì chẳng phải tự nhiên một kẻ bất tài, vô dụng như Thắng lại được đám “dân chủ” kéo lê hết hội này đến nhóm kia. Thứ người ta cần ở Thắng chính là cái mác con cháu của dòng họ Nguyễn Lân. Người ta dùng Thắng như một nắm bùn để ném thẳng vào cái truyền thống gia đình hiếu học vẻ vang. Trong khi thiên hạ chỉ nhìn bằng nửa con mắt thì đám “dân chủ” lại thi nhau o bế, ca tụng Thắng. Người ta bảo Thắng là người “cứu vớt danh dự dòng họ Nguyễn Lân”, là “người chuộc tội cho những vinh quang mà dòng họ này đã được hưởng”.

Vào Google tra tên Nguyễn Lân Thắng, người đọc sẽ thấy dội trước mặt hàng hàng tá bài viết luyến tiếc cho gia đình Nguyễn Lân, như “Nguyễn Lân Thắng – Tội đồ dòng họ Nguyễn Lân”, “Nguyễn Lân Thắng là đứa cháu, đứa con bất hiếu”, “Nguyễn Lân Thắng – nghịch tử dòng họ Nguyễn Lân”… Có rất nhiều người tiếc cho Thắng, nếu không theo nghề “dân chủ” thì biết đâu giờ này Thắng đã là một anh tiến sĩ nào đó, đang miệt mài viết tiếp truyền thống vẻ vang của gia đình cũng nên. Một gia đình danh giá, đức cao trọng vọng thế kia không biết đã tạo ra oan nghiệt gì để bây giờ lại chịu cảnh trớ trêu, mang tai mang tiếng? Cái lý lịch mà nghìn người ao ước giờ không còn ý nghĩa gì. Tiếc cho một con người đã lầm đường, lạc lối, nhẫn tâm gặm nát bảng vàng gia phong của cả dòng họ”.
Những hành động, việc làm của Thắng thời gian qua là một vết ố trượt dài trong truyền thống dòng họ Nguyễn Lân mà chính họ cũng đau lòng vì Thắng. Và đây cũng là bài học đau xót, như một điều ước vọng đối với các gia đình ở Việt Nam là đừng bao giờ sinh ra đứa con quái đản như Thắng làm khổ gia đình, quê hương, đất nước.



Đăng nhận xét

 
Top